Nghe quản gia nói xong, lửa giận của ông cụ Diệp dần dần lắng xuống. Đúng vậy, Mục gia không có một kẻ hèn nhát nào, cho dù là con hoang thì cũng là người của Mục gia. Ông vạn lần không ngờ tới kẻ đang giả mạo cháu trai mình bên cạnh lại vốn dĩ mang họ Mục, đây cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.
Sau khi trở lại Mục Trạch, Mục Đình Sâm lần đầu tiên phá lệ không đi tắm ngay mà vào thư phòng gọi điện cho Kính Thiếu Khanh:
"Tôi đến Diệp gia rồi, cũng đã thăm dò thái độ của ông cụ Diệp. Khi nhìn thấy tài liệu về Triển Trì, ông ta rõ ràng có phản ứng. Từ lời nói và cử chỉ, tôi mơ hồ cảm nhận được ông ta biết Diệp Quân Tước không phải là Diệp Quân Tước, nhưng lại lựa chọn chấp nhận và che giấu. Nói cách khác, Diệp Quân Tước thật rất có thể đã chết. Hiện tại, Diệp gia chính là chiếc ô bảo vệ cho hắn, muốn biết Diệp Quân Tước có phải là Triển Trì hay không sẽ không dễ dàng nữa."
Bên kia, Kính Thiếu Khanh hạ giọng rất thấp:
"Còn có người đi nuôi cháu hộ người khác sao? Tôi thật sự phục loại người này. Chắc là Diệp gia không có người nối dõi rồi phải không? Nghe nói chỉ còn lại một mầm non duy nhất là Diệp Quân Tước. Cho dù Diệp Quân Tước không phải là thật, ông cụ Diệp cũng phải nâng niu như báu vật, chỉ sợ hắn không vui lòng tiếp tục làm Diệp Quân Tước. Chúng ta phải nghĩ cách khác, nhất định phải làm rõ Diệp Quân Tước rốt cuộc là ai, nếu không trong lòng tôi không thể nào yên được."
Mục Đình Sâm day day mi tâm:
"Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách. Không chỉ cậu muốn biết, mà tôi cũng muốn biết, dù sao... Triển Trì cũng là người của Mục gia tôi. Tôi biết cậu đang lén Trần Mộng Dao gọi điện thoại, được rồi, cúp máy trước đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT