Sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, A Trạch thấy hơi hoảng. Hắn là người của ông cụ Diệp, tuy bây giờ làm việc cho Diệp Quân Tước nhưng vẫn phải đối phó với lão gia. Một khi mọi chuyện vỡ lở, hắn không chết trong tay ông cụ thì cũng chết trong tay Diệp Quân Tước. Đằng nào cũng chết, chẳng ai dễ chọc cả. Hơn nữa gần đây... ông cụ Diệp liên lạc với hắn ngày càng thường xuyên, đây không phải điềm lành.
Diệp Quân Tước được A Trạch đẩy vào tòa nhà. So với mọi khi, không khí trong công ty hôm nay có vẻ căng thẳng hơn vài phần. Diệp Quân Tước nhận ra điều này. Rất nhanh, khi đẩy cửa văn phòng ra, hắn hơi sững người. Lão gia đã tới... mà không hề báo trước!
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ông cụ Diệp, người A Trạch cứng đờ. Hắn đành cố nén căng thẳng đẩy Diệp Quân Tước tiến lên:
"Lão gia."
Diệp lão gia đã già, mái tóc đã bạc trắng, bàn tay cầm gậy chống trông hơi khô gầy, nhưng khuôn mặt đầy nếp nhăn lại vô cùng nghiêm nghị, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy run sợ. Tuy đã cao tuổi nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra phong thái thời trẻ, vóc người hơi khôi ngô, chỉ là đã lộ rõ vẻ già nua.
Diệp lão gia không đến một mình, vẫn như trước đây, ra ngoài luôn có một đám vệ sĩ vây quanh. Trong phòng làm việc đã có ít nhất mười vệ sĩ mặc đồ đen đứng dàn hàng, người không biết còn tưởng là đến đòi nợ, hoàn toàn không giống đến thăm cháu trai.
"Tước Nhi, gần đây mày làm ăn lớn nhỉ, mua nhiều đất như vậy làm gì? Còn tiêu nhiều tiền như thế, mày tưởng tiền của Diệp gia là giấy chắc? Diệp gia không có thứ phá gia chi tử như mày! Khụ khụ khụ khụ..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT