Lâm Táp cười đến không thở nổi, ngay cả sức để vung gậy cũng không còn:
"Không phải chứ? Ngay cả cô ấy thích gì cậu cũng không biết? Vậy mà hai người còn sống với nhau mười mấy năm. Với tư cách là bạn bè, tôi không nghĩ cậu là kiểu người quá tự cao tự đại đâu. Cậu cũng phải chứng minh cho tôi thấy chứ, thích một người không chỉ là để họ trong lòng mà còn phải tìm hiểu nữa. Nhưng tôi phát hiện ra một điều, cô ấy là do cậu nuôi lớn, nhiều mặt rất giống cậu. Người bình thường không thể nào hiểu được tính cách của cô ấy, nhưng cậu ít nhiều cũng phải hiểu chứ? Cô ấy chính là một phiên bản khác của cậu, cậu thử đặt mình vào vị trí của cô ấy mà suy nghĩ xem."
Đặt mình vào vị trí của cô ấy mà suy nghĩ? Mục Đình Sâm chìm vào suy tư. Nếu anh là Ôn Ngôn, anh sẽ muốn gì? Làm thế nào để cô ấy chủ động nói chuyện với anh? Kết luận là... anh không biết làm thế nào để dỗ cô ấy. Chuyện công ty dù lớn hay nhỏ cũng không khó giải quyết bằng cô.
Bên kia, Kính Thiếu Khanh đã lái xe mấy tiếng đồng hồ để đưa Trần Mộng Dao về căn hộ thuê ở khu Nam thành phố. Căn hộ không lớn, mới dọn vào không lâu, nhiều đồ đạc còn chưa sắp xếp, vài thùng hành lý vẫn còn nguyên trong hộp giấy, trông có vẻ bừa bộn.
Dù Kính Thiếu Khanh không mắc chứng ưa sạch sẽ nhưng anh lại thích sự gọn gàng. Ví như căn biệt thự Bạch Thủy Loan của anh, trông rất trống trải, mà trong mắt anh, trống trải đồng nghĩa với gọn gàng...
Vừa vào cửa, anh đã nhíu mày:
"Bình thường em bận đến vậy sao? Ngay cả chỗ ở cũng như cái ổ chó, không có thời gian dọn dẹp."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play