"Em... tại sao em cứ phải ở nhà trông con? Anh mỗi ngày vì chuyện công ty mà bận đến mức phần lớn thời gian không thấy mặt mũi đâu, em chỉ muốn san sẻ với anh một chút thôi. Trong nhà này, không ai bắt buộc phải làm gì cả. Giống như anh có rảnh cũng sẽ cùng trông Tiểu Đoàn Tử, em giúp anh san sẻ thì có gì sai? Em không thấy mình đang cúi đầu, cũng không thấy mất mặt, vấn đề được giải quyết là được rồi, không phải sao?"
Tâm trạng Mục Đình Sâm không ổn định lắm:
"Thôi, không muốn nói nữa. Lần sau em đừng xía vào những chuyện này nữa."
Ôn Ngôn không ngờ anh lại có thái độ như vậy. Trước đó cô đã nghĩ đến trường hợp bị phát hiện, nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cô chưa bao giờ muốn ngoan ngoãn làm một bà nội trợ. Chuyện này xuất phát điểm là vì anh, tại sao anh lại phản ứng mạnh như vậy? Danh dự đối với đàn ông quan trọng đến thế sao? Hơn nữa, chuyện này không cần thiết phải câu nệ tiểu tiết.
Má Lưu nhỏ nhẹ an ủi:
"Ngôn Ngôn, tính tình thiếu gia đôi khi không tốt, có thể cũng vì quá mệt mỏi. Con đừng chấp nhặt với cậu ấy. Đợi cậu ấy nguôi giận, chắc chắn sẽ đến dỗ con ngay. Đừng tức giận, dễ bị mất sữa, đến lúc đó không có sữa cho con bú thì làm sao? Tiểu thiếu gia còn phải bú sữa mẹ nữa đấy."
Ôn Ngôn không nói gì, trong lòng có chút tủi thân. Vì tâm trạng không tốt, tối đó cô không về phòng ngủ mà đưa Tiểu Đoàn Tử sang phòng em bé nghỉ ngơi. Muốn tức giận thì cứ để anh tự giận một mình! Cùng lắm thì không ai thèm để ý đến ai, cô có thể kiên nhẫn!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play