Anh căng thẳng đến không dám nhúc nhích:
"Em đừng như vậy, nhẹ tay thôi. Người ta Ôn Ngôn có thai thì cẩn thận từng li từng tí, sao em cứ như không có chuyện gì vậy? Hay là anh sang phòng khác ngủ đi, em cứ ngủ một mình, cẩn thận một chút, đừng lăn xuống gầm giường đấy."
Thấy anh thật sự đứng dậy định đi, Trần Mộng Dao vô cùng ngạc nhiên:
"Đến mức vậy sao? Không phải chứ? Thôi được... anh thích sang chỗ khác ngủ thì cứ đi đi. Em một mình một giường tha hồ lăn lộn, thoải mái lắm. Anh đi đi, giúp em tắt đèn."
Kính Thiếu Khanh đi được một bước lại quay đầu lại ba lần, vẻ mặt đầy lo lắng rời khỏi phòng ngủ, thuận tay tắt đèn và đóng cửa giúp cô. Anh có lẽ đã hơi lo lắng thái quá. Vừa nghĩ đến sinh linh bé nhỏ trong bụng cô, anh không dám làm bậy nữa. Nếu ngủ chung, anh không dám chắc mình sẽ không có suy nghĩ gì, sợ không kiểm soát được, lại sợ ngủ say đè lên bụng cô. Thôi thì cứ ngủ riêng cho lành. Chuyện này đối với anh vẫn là một cú sốc khá lớn, giống như bị ai đó đánh một gậy vào đầu đến choáng váng...
Tại Mục Trạch, Tiểu Đoàn Tử không biết từ lúc nào đã có thói quen ngủ muộn, cứ mở to đôi mắt long lanh, sống chết không chịu ngủ.
Dưới ánh mắt ai oán của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn vừa bất lực vừa buồn cười. Cô thật sự không nỡ bỏ mặc cậu nhóc đáng yêu này để tận hưởng thế giới hai người. So với Mục Đình Sâm, Tiểu Đoàn Tử vẫn quan trọng hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play