Sau khi hạ sốt, tinh thần Tiểu Đoàn Tử tốt hẳn lên, cũng chịu ăn uống trở lại. Ôn Ngôn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ép Mục Đình Sâm phải về. Con ốm chứ không thể kéo cả nhà cùng mệt mỏi, đâu phải cứ nhất nhất phải có mặt đông đủ mới là trông nom.
Bên kia, tại một bệnh viện khác, Kính Thiếu Khanh đã thức trắng một đêm bên giường bệnh của Hạ Lam. Sáng sớm, theo yêu cầu của bà mẹ, anh đi mua vải và nho về, bóc vỏ cẩn thận rồi bưng đến tận tay bà:
"Con thấy mẹ ngoài việc chân không tiện ra thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc ăn uống cả. Mẹ có tài xế riêng mà? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Lam vừa ăn vừa cằn nhằn:
"Còn nói nữa à, tài xế của mẹ lái xe lúc nào cũng cẩn thận, bao nhiêu năm nay rồi, vậy mà lần này lại bị thương nặng hơn cả mẹ. Lát nữa con mua ít đồ bổ đến thăm chú ấy, đây coi như là tai nạn lao động, viện phí chúng ta phải lo chu toàn. Hôm qua lúc ra ngoài vẫn bình thường, ai ngờ khi qua ngã tư thì có một chiếc xe đột nhiên lao về phía chúng tôi, như thể cố tình vậy, đâm xong là bỏ chạy. Cảnh sát giao thông đang điều tra rồi, ba con cũng đang theo sát. Chiếc xe đó dùng biển số giả, tạm thời chưa bắt được người, chắc là đành phải tự nhận xui xẻo thôi."
Lời nói bâng quơ của Hạ Lam lại dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Kính Thiếu Khanh. Xe dùng biển số giả, cố tình gây tai nạn, đâm người xong liền bỏ trốn, nghe như một âm mưu... Nhưng nghĩ lại, ai lại nhắm vào Hạ Lam? Bà trước giờ không gây thù chuốc oán với ai, Kính gia cũng không có kẻ thù. Hy vọng đây chỉ là hiểu lầm...
Trong lúc anh đang thất thần, Hạ Lam đã chuyển chủ đề:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play