Tiểu Đoàn Tử nhìn Lâm Táp vừa mút tay vừa chảy nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ trong sáng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí ngột ngạt trong phòng bệnh.
Lâm Táp nhìn Tiểu Đoàn Tử cười:
"Dễ thương quá... Tiếc là cả đời này tôi không thể có con, cũng không có cơ hội nhìn nó lớn lên."
Ôn Ngôn hít một hơi thật sâu, cảm thấy hốc mắt cay sè:
"Đừng nói những lời này nữa, biết đâu có kỳ tích thì sao? Tôi luôn cảm thấy anh trông rất ổn, sẽ không có chuyện gì đâu. Đừng bi quan, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi."
Lâm Táp tháo mặt nạ dưỡng khí ra, từ từ nói:
"Cô thấy tôi giống loại người bi quan sao? Chỉ là mọi người trông còn buồn hơn cả tôi thôi, không cần thiết đâu, thật đấy, tôi thấy chẳng sao cả. Cái thứ này đeo vào tôi lại thấy khó thở hơn, tôi có chết được đâu, đeo cái này làm gì?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play