"Tiền của em thì cứ giữ lấy mà tiêu. Dù em muốn làm gì anh cũng sẽ giúp, nên đừng nói lời cảm ơn nữa. Em có thể ở lại bên cạnh anh chính là sự cứu rỗi lớn nhất đối với anh rồi, là anh phải cảm ơn em mới đúng."
Sự cứu rỗi lớn nhất sao? Đây là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được sự hối hận của anh đối với những sai lầm trong quá khứ, và cũng thật lòng muốn ôm lấy anh.
Nhìn Tiểu Đoàn Tử vẫn còn đang tràn đầy năng lượng, cô thăm dò đề nghị:
"Hay là... thử đưa Tiểu Đoàn Tử cho má Lưu xem sao? Giờ này nó vẫn chưa buồn ngủ, chắc sẽ không quấy khóc đâu."
Mục Đình Sâm phải mất một lúc mới hiểu được ý của cô. Bình thường toàn là anh đòi gạt "cái bóng đèn nhỏ" này đi, hôm nay hiếm hoi cô lại chủ động đề nghị, anh đương nhiên vui mừng:
"Được thôi, em bế con qua đó đi, anh về phòng chờ em."
Ôn Ngôn đỏ mặt bế Tiểu Đoàn Tử đi. Tìm được má Lưu, cô cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình thường nhất có thể, kìm nén sự rung động đang trào dâng trong lòng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT