Trần Mộng Dao nhìn lên trần nhà, bình tĩnh nói: "Xin lỗi bác, đã để bác thất vọng rồi, đều tại cháu không tốt, nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này... không liên quan đến Thiếu Khanh đâu." Nếu cô sớm đi tìm Kính Thiếu Khanh, đã không để An Nhã có cơ hội chen chân vào. Cô đã tự mắng mình không biết bao nhiêu lần, nhưng chuyện đã rồi, cô còn có thể làm gì nữa?
Hạ Lam trước nay đều nói thẳng, bà chủ động nhắc đến chuyện này vì đã đoán được Trần Mộng Dao biết rồi, bà cũng chẳng cần giả vờ không biết để tránh xa cách trong lòng:
"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, cháu nghỉ ngơi cho khỏe, yên tâm làm việc ở đó đi. Gặp khó khăn gì cứ gọi cho bác, trong lòng bác, cháu cũng như con gái vậy. Nếu phải chọn tát một trong hai đứa cháu và Thiếu Khanh, bác chắc chắn sẽ tát Thiếu Khanh. Nghỉ sớm đi nhé."
Cúp máy, Trần Mộng Dao nhắn một tin báo bình an cho Ôn Ngôn. Có lẽ vì lái xe từ sáng sớm, cô thấy mệt rã rời, cơm tối cũng chẳng buồn ăn, cứ thế ngủ thiếp đi.
Tại Mục Trạch, Ôn Ngôn xem tin nhắn xong cũng thấy yên lòng. Cô bạn Trần Mộng Dao vô tư lự mà cô quen biết cuối cùng cũng sắp tung cánh bay cao. Con người rồi sẽ dần trưởng thành, quá trình này có lẽ rất đau khổ, nhưng đó là con đường phải đi.
Quay đầu nhìn Tiểu Đoàn Tử của mình, cô có chút bất lực. Chỉ cần cậu nhóc này chưa lớn ngày nào, cô sẽ không thể tự do làm những gì mình muốn. Đột nhiên cô thấy hơi ghen tị với Trần Mộng Dao, ít nhất, cô ấy còn được tự do.
Sáng hôm sau, An Nhã nhận được một bản hợp đồng do người của Kính Thiếu Khanh mang đến tận cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT