Ôn Ngôn thở dài:
"Thôi bỏ đi, cứ coi như không biết gì cả, xử lý thế nào là chuyện của Kính Thiếu Khanh. Còn với An Nhã, sau này đừng qua lại nữa là được. Dù kết quả thế nào cũng là do cô ta tự làm tự chịu, không liên quan đến chúng ta."
Giọng Trần Mộng Dao có chút tang thương:
"Ừ, không liên quan, tớ chẳng muốn nghĩ gì nữa. Mẹ của Kính Thiếu Khanh gọi cho tớ rồi, ngày mai tớ sẽ đến chi nhánh ở khu Nam thành phố nhận việc, đi xa một chút, mắt không thấy tim không phiền. An Nhã không dám tìm cậu đâu, mà lỡ cô ta có tìm thì cậu cũng đừng để ý. Giờ tớ thấy mấy lời quỷ quái như thể chất không tốt, không thể phá thai của cô ta đều là lừa người cả, rõ ràng cô ta khỏe như trâu! Tớ mệt chết đi được, ngủ trước đây. Đợi tớ sang đó ổn định rồi sẽ gọi cho cậu, cuối tuần tớ sẽ về thăm cậu."
Điện thoại vừa ngắt, Mục Đình Sâm thấy Ôn Ngôn bộ dạng tâm sự trĩu nặng, không khỏi hỏi:
"Em sao thế? Cơm cũng không ăn."
Ôn Ngôn lắc đầu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT