Trở lại Mục Trạch, Mục Đình Sâm vừa hay đang ôm Tiểu Đoàn Tử vừa tắm xong xuống lầu. Một lớn một nhỏ đều mặc đồ ngủ, trên người phảng phất hơi ẩm và mùi thơm sau khi tắm.
Nhìn hai cha con họ, lòng Ôn Ngôn thả lỏng: "Sao anh lại đưa Tiểu Đoàn Tử đi tắm cùng vậy? Thằng bé toàn tắm ban ngày, hôm nay tắm rồi mà."
Mục Đình Sâm nhìn cô một cách kỳ quặc: "Em tự ý bỏ đi, nó lại cứ đòi anh bế, anh biết làm sao? Tắm thêm một lần cũng chẳng sao. Ăn cơm nhanh đi, nhìn vẻ mặt em là biết lại tốn công vô ích rồi. Có những chuyện đừng quá gượng ép, cứ thuận theo tự nhiên là được. Đời người vốn là vậy, chỗ nào cũng toàn là bất ngờ hoặc sợ hãi, quen là được."
Có lẽ vì còn trẻ, Ôn Ngôn không nhìn thấu đáo được như anh: "Em không quen được, lần này đối với Mộng Dao là cú sốc kép, càng nghĩ càng bực bội. Em không muốn ăn tối đâu, anh tự ăn đi, đưa con cho em bế."
Mục Đình Sâm nghiêng người né tránh động tác đưa tay ra bế con của cô: "Ngoan ngoãn ăn cơm đi, em không ăn thì lấy sữa đâu cho Tiểu Đoàn Tử bú? Em bây giờ không phải một mình, còn phải lo cho thằng bé nữa, ăn một chút đi, má Lưu bảo nhà bếp nấu canh thì phải uống một bát, nhanh lên."
Cô thực sự không có khẩu vị, lại không chịu nổi Mục Đình Sâm cứ lải nhải mãi, đành miễn cưỡng uống một bát canh, thế mới xong chuyện.
Tối đến lúc ngủ, hai người nằm cạnh nhau, Mục Đình Sâm theo thói quen đưa tay ôm cô. Cô vô thức nghĩ rằng hành động này là khúc dạo đầu cho 'chuyện ấy', liền uể oải nói: "Tối nay không làm đâu, em mệt chết đi được..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT