Anh làm ra vẻ không hài lòng:
"Hóa ra chỉ để đi nhờ xe à? Được rồi, đi nhanh lên, con khó chịu chết đi được, nhìn bộ dạng đáng thương của nó kìa, nước mũi sắp chảy vào miệng rồi, mau lau cho nó đi, kinh quá..."
Thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh, Ôn Ngôn không vui:
"Con ruột mà còn ghét bỏ à? Lau nước mũi cho nó mà cũng làm anh phải hạ mình thế sao?"
Không biết Mục Đình Sâm nghĩ gì, anh nhất quyết không chịu tự tay lau mũi cho con, dường như ghét bỏ đến tột cùng.
Lên xe, anh chủ động ngồi ở ghế phụ, nhường ghế sau cho Ôn Ngôn, con trai và má Lưu. Ôn Ngôn cũng đưa khẩu trang cho má Lưu và Trần Nặc, lây ít được người nào hay người đó. Nhà họ Mục đông người như vậy, nếu đồng loạt bùng phát dịch bệnh thì đúng là một thảm họa.
Chưa đến bệnh viện, Tiểu Đoàn Tử đã ư ử đòi bú. Ra ngoài chỉ mang theo đủ sữa cho một cữ, đến bệnh viện không biết sẽ mất bao lâu, cô muốn cho con bú trực tiếp một lần, nhưng lại thấy ngại. Mới làm mẹ, cô vẫn chưa quen với việc cho con bú nơi đông người, dù trên xe chỉ có vài người...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT