"Trời đất, không phải chứ, anh cũng hỏi tôi câu này à? Hỏi cho anh hay hỏi cho Kính Thiếu Khanh thế? Mấy người có bị điên không? Tôi đã nói tôi và Diệp Quân Tước không có mối quan hệ bất chính đó, cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường! Anh mà còn như vậy tôi sẽ mách Tiểu Ngôn đấy, anh cứ chờ bị đánh đi!"
Mục Đình Sâm có chút đau đầu xoa xoa thái dương:
"Diệp Quân Tước cướp một mảnh đất của tôi, lúc đấu thầu nhắm thẳng vào tôi, không thì cô nghĩ tôi rảnh hơi đi quản chuyện của cô với Thiếu Khanh à? Xem ra cũng không hỏi được gì từ miệng cô rồi, cúp máy đây."
Sau khi điện thoại bị ngắt, Trần Mộng Dao nhìn di động mà không nói nên lời. Cô chỉ nghe loáng thoáng rằng Diệp Quân Tước dường như đã đối đầu với Mục Đình Sâm và giành mất một mảnh đất. Nếu Mục Đình Sâm đã đích thân hỏi cô, chứng tỏ sự việc khá nghiêm trọng. Với mối quan hệ sơ sài giữa cô và Diệp Quân Tước, đương nhiên không tiện gọi điện hỏi han tình hình, chỉ có thể đợi lần sau đi ăn cùng rồi thuận tiện hỏi thăm.
Không nghĩ đến chuyện ăn uống, cô suýt nữa đã quên mất hôm nay có hẹn với Diệp Quân Tước. Mà cô bây giờ ngoài việc nằm bẹp trên giường ra thì chẳng muốn làm gì khác. Vốn định xin nghỉ nửa ngày, giờ dứt khoát nghỉ luôn cả ngày, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Là Diệp Quân Tước gọi, lúc này cũng đã năm giờ chiều. Cô ngồi dậy dụi mắt nghe điện thoại:
"Alô?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play