Thấy được sự lo lắng của cô, Mục Đình Sâm mím môi: "Là cô và dượng, họ biết rõ em đang ở giai đoạn cuối thai kỳ nguy hiểm mà vẫn làm ra chuyện như vậy, dù là bị uy hiếp hay thế nào đi nữa cũng không thể tha thứ. Anh sẽ không bỏ qua cho họ, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đứng sau. Anh biết em lo lắng điều gì. Xét một loạt sự việc, cô của em phần lớn là bị động, bị ép buộc, nếu có lựa chọn khác, bà ấy sẽ không làm vậy. Ngược lại, dượng của em thì có thể. Anh sẽ tùy tình hình mà quyết định, sẽ không quá tàn nhẫn."
Thật lòng mà nói, Ôn Ngôn cũng không biết Mục Đình Sâm sẽ làm gì. Con người mà cô thấy bây giờ, chỉ là con người mà anh muốn cô thấy. Mặt khác mà anh không muốn cô thấy là bộ dạng gì, cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Khi nào tìm được người cũng còn chưa chắc.
Ở bệnh viện đã khó khăn, thời gian ở cữ cũng không dễ dàng gì. Mục Đình Sâm cứ bắt cô phải ở cữ đủ 42 ngày mới xong. Kiến thức này là do má Lưu phổ cập, vì một bộ phận phụ nữ hiện đại đã không còn ở cữ nữa. Về mặt này, Mục Đình Sâm lại rất nghe lời má Lưu.
Tiệc đầy tháng của cậu nhóc cũng bị dời lại đến sau khi Ôn Ngôn về nhà họ Mục. Nhà họ Mục làm tiệc mừng đương nhiên là phải rình rang. Cũng vào ngày đầy tháng này, Ôn Ngôn mới chính thức gặp mặt con trai. Cậu bé vừa từ bệnh viện về, do ở trong lồng ấp lâu ngày, chiếu đèn xanh không ít nên da có hơi ngăm đen, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại rất xinh xắn, đẹp hơn nhiều so với lúc mới sinh. Làn da tạm thời bị đen cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài, một thời gian sau sẽ trắng lại.
Lần đầu tiên thật sự chạm vào sinh linh bé bỏng đã từng hoạt động trong bụng mình, cảm giác đó thật khó tả. Một khi đã bế lên rồi thì không muốn đặt xuống.
So với sự yêu thích của cô dành cho cậu nhóc, Mục Đình Sâm lại tỏ ra khá thờ ơ. Lúc cô đang cưng nựng con, anh cũng chỉ đứng một bên nhìn. Đến gần mười một giờ sáng, anh thậm chí còn thúc giục cô nhanh chóng chuẩn bị để đến khách sạn, vì hôm nay là tiệc đầy tháng của con, nhân vật chính phải có mặt sớm. Hiện tại ở khách sạn đều do quản gia Lâm giúp quán xuyến.
Mục Đình Sâm càng thờ ơ, cô càng khó hiểu. Nhưng tạm thời cũng không có thời gian để hỏi anh. Cô lưu luyến nhét đứa bé vào lòng anh: "Chờ em, em đi thay đồ rồi xuống ngay, anh bế cẩn thận đấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT