Má Lưu thấy cũng đến giờ, liền nói: "Tôi về lấy cơm cho cô chủ đây, hai cô cứ nói chuyện với cô ấy, tiện thể trông giúp tôi một lát, tôi đi rồi về ngay."
Trần Mộng Dao gật đầu: "Má cứ đi đi, có con với Tiểu Nhã ở đây rồi."
Má Lưu đi rồi, giữa những người bạn thân, cuộc nói chuyện bắt đầu không còn kiêng dè. Trần Mộng Dao sờ lên ngực Ôn Ngôn một cái: "Hàng họ ngon nghẻ thế! Sinh con cũng có cái lợi đấy chứ, đúng là phát triển vượt bậc!"
Ôn Ngôn không nói nên lời: "Cậu không hiểu đâu... đợi sau này cậu sinh con rồi sẽ biết. Chỉ là trông to hơn thôi, chứ lúc căng sữa khó chịu chết đi được."
Trần Mộng Dao cười như phát điên, lấy ra những bộ quần áo nhỏ xinh đã mua: "Đừng khiêm tốn nữa. Mấy bộ này tớ ước chừng cho thằng bé mặc lúc đầy tháng, chắc là vừa. Biết là con trai nên tớ mua màu xanh nhạt, đáng yêu không? Tớ cứ tưởng quần áo trẻ con rẻ, xem rồi mới biết, đắt thật! Trẻ con thay đồ liên tục, nên tớ mua thêm mấy bộ. Tiểu Nhã cũng mua một bộ, bọn tớ chọn cùng nhau đấy. Tớ không giàu như Kính Thiếu Khanh, gã đó nói đầy tháng con trai cậu sẽ tặng một căn biệt thự, tớ nghe mà ghen đỏ cả mắt. Vừa sinh ra đã là người chiến thắng, chẳng thiếu thứ gì. Nếu bây giờ tớ được đầu thai, chắc chắn sẽ chui ngay vào bụng cậu! À, Lâm Táp có người yêu rồi, lúc đi mua sắm có dắt theo cô ta, không phải dạng vừa đâu, không giống chúng ta, cảm giác không hợp."
Ôn Ngôn có chút kinh ngạc: "Thật à? Anh ấy cũng không còn trẻ, có người yêu cũng phải. Sao vậy? Lần đầu gặp mà cậu đã không ưa người ta rồi."
Trần Mộng Dao bĩu môi: "Cô ta tên là Lâm Thải Vi, ngoài họ giống Lâm Táp ra thì những điểm khác hoàn toàn trái ngược. Thấy ai cũng tỏ ra thân thiết, chọn quà đầy tháng cho con trai cậu mà cũng chỉ tay năm ngón. Chỉ tay năm ngón với Lâm Táp thì người khác không quản, đằng này cô ta còn dám làm thế với cả Kính Thiếu Khanh. Lần đầu gặp mặt, có cần phải thân thiết đến thế không? Điều làm tớ tức nhất là cô ta còn nói móc Tiểu Nhã. Trước đây không phải Tiểu Nhã từng ở nhà Lâm Táp một thời gian sao? Tiểu Nhã bảo cô ta đừng để ý, cậu đoán xem cô ta nói gì? Cô ta nói không để ý, rằng Tiểu Táp nhà cô ta tốt bụng, ngay cả chó hoang ven đường cũng cứu, huống chi Tiểu Nhã là bạn bè. Nếu không phải nể mặt Lâm Táp, tớ đã cho cô ta bẽ mặt ngay tại chỗ rồi. Suốt buổi cô ta cứ cười như một cô ngốc ngây thơ, vô hại, nên tớ cũng không nỡ ra tay."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play