Ôn Ngôn nén cơn đau, được má Lưu và Trần Mộng Dao dìu, chậm rãi thẳng lưng, nhích từng bước chân. Cơn đau khiến cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Không ngờ lần đầu tiên xuống giường sau phẫu thuật lại đau đến thế. Một lúc lâu sau cô mới thốt ra được một câu: "Không cần... làm phiền Kính Thiếu Khanh. Má Lưu... má gọi điện cho... Mục Đình Sâm... bảo anh ấy... đến đây đi..." Đương nhiên phải để anh ta đến, chuyện giữa họ vẫn chưa giải quyết xong. Cô hiểu tính anh ta, anh ta đang trốn tránh.
Má Lưu gật đầu, đợi Ôn Ngôn đi vệ sinh xong mới gọi cho Mục Đình Sâm: "Thiếu gia, phu nhân bảo cậu qua đây."
Đầu dây bên kia, Mục Đình Sâm miệng thì đồng ý, nhưng người đã đi vào phòng thay đồ. Anh lờ mờ đoán được Ôn Ngôn muốn gặp anh chắc chắn lại có chuyện. Lá thư của vợ chồng Ôn Chí Linh lần này hại anh thê thảm. Mãi mới có được những ngày yên bình, giờ lại bị một con sóng đánh cho lật nhào.
Thay quần áo xong, anh suy nghĩ một lát rồi đến văn phòng công ty lấy di thư và giấy chứng nhận nhà đất mà bà nội để lại. Có lẽ với những thứ này, anh sẽ dễ thở hơn một chút... Phụ nữ vừa sinh con xong, anh không dám chọc, cũng chọc không nổi!
Đến bệnh viện, anh vừa bước vào phòng bệnh đã cảm nhận được không khí bất thường. Trần Mộng Dao bất mãn cằn nhằn: "Vợ anh sinh con xong đáng thương nằm trên giường bệnh, còn anh thì hay rồi, trốn đi đâu cho nhàn thân thế?"
Anh liếc nhìn Ôn Ngôn, không đáp lời, mặc cho Trần Mộng Dao ca cẩm.
Ôn Ngôn lại mang vẻ mặt xem kịch vui. Rõ ràng không phải anh cố tình không đến chăm sóc, nhưng cô cứ muốn anh bị mắng. Nhìn anh bị mắng, lòng cô thấy dễ chịu hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT