Mục Đình Sâm tức giận đập vỡ chén trà trong tay, trên tấm thảm đắt tiền lập tức loang ra một vũng nước: "Tìm! Dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho tôi! Với lá gan của họ, tôi không tin chỉ đơn thuần vì trả thù mà họ dám làm ra chuyện này. Số tiền tôi cho họ trước đây đã bị tiêu xài sạch sẽ, họ lấy gì để bỏ trốn? Điều tra kỹ xem phía sau có ai giật dây không, điều tra thật kỹ! Ngoài ra, cử hai vệ sĩ đến bệnh viện, không cho bất kỳ người lạ nào tiếp xúc với Ôn Ngôn."
Quản gia Lâm cúi đầu, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, quay người rời khỏi thư phòng.
...
Lúc ra khỏi bệnh viện, đã gần chín giờ tối. Trần Mộng Dao tùy tiện ăn chút gì ở một quán ăn ven đường rồi mới đủng đỉnh về nhà. Lúc định mở cửa thì phát hiện mình không mang chìa khóa. Cô gõ cửa một lúc mà không có ai trả lời, liền gọi điện cho An Nhã, nhưng cũng không ai nghe máy.
An Nhã trước nay không có nơi nào khác để đi, ngoài công ty thì chỉ có ở nhà. Mang theo sự nghi hoặc, cô bắt taxi đến nhà Kính Thiếu Khanh. Những lúc không vào được nhà, chỗ của Kính Thiếu Khanh đúng là một bến đỗ tạm thời lý tưởng.
Nghe tiếng gõ cửa, Kính Thiếu Khanh nhìn qua mắt mèo. Thấy là Trần Mộng Dao, anh có chút vui mừng, mở cửa ra liền trêu chọc: "Ồ, hôm nay chủ động dâng đến tận cửa à? Hay anh đưa chìa khóa cho em luôn nhé, cũng đừng trả lại làm gì, lúc nào muốn đến thì cứ đến."
Trần Mộng Dao đi tới ghế sô pha nằm ườn ra, nhìn chùm chìa khóa anh đưa qua, đăm chiêu nói: "Cái móc khóa này là em mua hồi trước, anh vẫn chưa vứt đi à? Giữ lại để nhìn vật nhớ người sao? Không ngờ anh cũng ngầm ra phết nhỉ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT