An Nhã nhíu mày: "Anh... anh đã làm gì lúc tôi say? Tôi cứ tưởng anh là người Đế Đô, hóa ra không phải sao... ? Tôi có thể hiểu được mong muốn thành công của anh, tôi cũng vậy, cũng muốn đứng vững ở thành phố này, nhưng tôi cũng biết, muốn thành công chỉ có thể đi lên bằng chính đôi chân của mình. Anh làm vậy chỉ tự hủy hoại bản thân thôi! Theo tôi thấy, trước đây anh đã rất thành công rồi mà, có xe có nhà, công việc cũng tốt, lại học thức uyên bác, tại sao còn phải làm chuyện như vậy?"
Giản Mặc nghiến răng nói: "Đó chỉ là những gì cô thấy bề ngoài thôi! Nhà tôi thuê, xe vẫn đang trả góp. Lương của tôi đúng là không tệ, nhưng ở một thành phố như thế này, mấy chục năm cũng không dành dụm đủ tiền trả trước một căn nhà! Tôi không thấy được tương lai, tôi ghét cái cảm giác vô định đó! Lần này là ông trời cho tôi cơ hội, tôi không muốn bỏ lỡ! Ở thành phố này, người như tôi không thiếu, cao không tới, thấp không thông, biết đến bao giờ mới ngóc đầu lên được? !"
An Nhã có chút buồn bã: "Vậy nên... anh hẹn tôi ra ngoài không phải vì muốn gặp tôi, và cũng sẽ không xin lỗi Mộng Dao? Đúng không?"
Giản Mặc không chút do dự đáp: "Đúng vậy! Tôi biết trong lòng cô luôn thích tôi, nhưng người bạn đời mà tôi tưởng tượng không phải là một cô gái ngây thơ như cô. Tôi muốn kết hôn với một phụ nữ bản địa, như vậy mới có thể chuyển hộ khẩu đến đây, trở thành một người Đế Đô thực thụ. Tôi cũng sẽ không xin lỗi Trần Mộng Dao, tôi muốn cô ta thừa nhận cô ta mới là kẻ đạo văn!"
An Nhã siết chặt chai nước trong tay, giận đến cực điểm, hất thẳng nước vào mặt Giản Mặc: "Phải, tôi đã từng có cảm tình với anh, nhưng bây giờ, trong mắt tôi anh chẳng là gì cả! Tôi cứ nghĩ trên đời này người tốt vẫn nhiều, giờ mới biết, kẻ khốn nạn cũng không phải là không có! Anh không xứng đáng để tôi ngưỡng mộ, Mộng Dao cũng sẽ không thừa nhận đâu, sẽ không để anh được như ý!"
Giản Mặc không giận mà còn cười, rút khăn giấy lau khô vết nước trên mặt: "Cô nghĩ về tôi thế nào cũng được, tôi không quan tâm. Tôi biết cô không có người thân, đến Đế Đô nương nhờ Trần Mộng Dao, cô ta phải có trách nhiệm với cô. Vì sự an toàn của cô, cô ta chắc chắn sẽ thừa nhận mình đã đạo văn với truyền thông. Chúng ta cứ chờ xem, vài tiếng nữa là có câu trả lời."
An Nhã nghiến răng nói: "Không thể nào! Chị Ngôn sẽ không để anh được như ý, Kính Thiếu Khanh cũng vậy! Tôi về đây!" Nói xong, cô đưa tay mở cửa xe, mới phát hiện cửa đã bị khóa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play