"Bạn trên mạng ư?" Kính Thiếu Khanh có chút nghi hoặc, nhưng cũng vô cùng tức giận: "Người bạn đó của cậu là ai? ! Đây rõ ràng là cậu đang tự đào mồ chôn mình, cậu có thấy đạo văn là đúng không? Lấy cắp thành quả lao động của người khác làm của riêng, cho dù cậu thắng thì Trần Mộng Dao cũng sẽ mất việc, cậu thấy thế cũng không sao à? Cậu đúng là đồ vô sỉ!"
Giản Mặc thản nhiên: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Tôi không thấy mình vô sỉ chỗ nào cả."
Đối mặt với kẻ trơ tráo như vậy, Kính Thiếu Khanh cũng lười nói thêm: "Được, cậu không nói người bạn đó là ai cũng không sao, tôi tự mình điều tra. Ngoài ra, những ảnh hưởng và tổn thất mà vụ đạo văn của cậu gây ra cho công ty, tôi sẽ để luật sư của tôi làm việc với cậu."
Giản Mặc biến sắc: "Anh... !"
Kính Thiếu Khanh khinh miệt phất tay: "Cậu có thể đi được rồi, cậu bị sa thải. Cậu có ký hợp đồng với công ty, hành vi đạo văn đã vi phạm điều khoản hợp đồng, cậu phải bồi thường thiệt hại. Về nhà mà chờ trát hầu tòa đi."
Giản Mặc đứng không vững. Hắn vốn tưởng rằng dù chuyện có vỡ lở, Kính Thiếu Khanh cũng sẽ vì lợi ích mà đứng về phía hắn, không ngờ cuối cùng lại ra nông nỗi này. Khoản tổn thất khổng lồ như vậy hắn căn bản không thể bồi thường nổi, khí thế hùng hổ lúc trước cũng biến mất, hắn bắt đầu co rúm lại: "Kính tổng... tôi... tôi biết sai rồi... Bây giờ tôi sẽ thừa nhận với truyền thông là do tôi làm, không liên quan đến anh, tôi xin gánh hết. Anh muốn tôi làm gì cũng được... tôi không bồi thường nổi đâu..."
Kính Thiếu Khanh lười đôi co với hắn, liền gọi điện cho bảo vệ đến kéo người đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT