"Đầu óc cậu cũng có lúc thông minh đấy chứ, thế này là tốt rồi, sửa thêm vài lần nữa chắc là được. Dao Dao, nói thật nhé, từ đầu trong mắt tớ cậu chỉ là một đứa chỉ biết ăn chơi, lần này hiếm khi thấy cậu chuyên tâm, tớ có chút nhìn cậu bằng con mắt khác đấy."
Quầng thâm mắt của Trần Mộng Dao hiện rõ, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ tươi tắn:
"Thật không? Vậy tớ yên tâm rồi. Tớ sẽ sửa sơ qua những phần đơn giản ở đây cho cậu xem, phần phức tạp tớ sẽ về nhà tăng ca tối nay, ngày mai mang qua cho cậu xem. Cậu không biết đâu, tớ đã thức trắng nhiều đêm, cảm giác cả người rệu rã, nhưng có một sức mạnh nào đó cứ thúc đẩy tớ tiến về phía trước. Tớ nhất định phải tạo dựng được tên tuổi, không dựa vào bố mẹ, không dựa vào đàn ông, chỉ dựa vào chính mình!"
Ôn Ngôn thấy cô cố gắng như vậy cũng rất vui mừng.
Khi cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Ôn Ngôn mới nhớ ra Kính Thiếu Khanh ngày nào cũng mang cơm đến cho cô...
Trần Mộng Dao tưởng là Mục Đình Sâm đến, không có phản ứng gì, thậm chí không ngẩng đầu lên, cho đến khi má Lưu lên tiếng:
"Thiếu Khanh đến rồi à? Vất vả cho cậu quá."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT