Kính Thiếu Khanh không hề hoảng sợ, anh cởi chiếc áo khoác dài màu đen vướng víu trên người, chỉ còn lại bộ vest được cắt may vừa vặn. Anh nhấc chân một cái, đá bay gã đàn ông gần nhất một cách chính xác.
Trần Mộng Dao lo lắng đến mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Đối phương có tới mấy người, bây giờ cô và Kính Thiếu Khanh đang cùng hội cùng thuyền, thuyền mà lật thì cả hai đều tiêu đời. Mặc dù anh chàng này trông chân dài miên man, cũng có vài miếng võ, nhưng cô vẫn không yên tâm cho lắm...
Điều khiến cô kinh ngạc là, chưa đầy năm phút, bốn năm gã đàn ông to con đã ngã gục. Kính Thiếu Khanh suốt quá trình không hề dùng tay, chỉ dùng chân. Nếu không phải cô đã có Triển Trì, cô thật sự sẽ bám riết lấy anh ta, đừng nói là gọi bố trong xe, mà gọi ở trên giường cô cũng sẵn lòng!
Sau khi xác nhận mấy gã côn đồ sẽ không còn gây nguy hiểm cho mình nữa, cô mới vỗ vỗ cửa sổ xe ra hiệu cho Kính Thiếu Khanh mở khóa.
Kính Thiếu Khanh nhặt chiếc áo khoác trên đất lên, rồi lại ghét bỏ ném xuống, dường như không định lấy nữa.
Trần Mộng Dao xuống xe tấm tắc khen: "Ngầu vãi, đại ca! Vệ sĩ của ba tôi còn không đánh lại anh, dân chuyên à?"
Kính Thiếu Khanh không nể mặt: "Thôi đi, năm trăm triệu, đền tiền."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT