Mục Đình Sâm tựa vào ghế xe, xoa xoa mi tâm:
"Tôi không kiểm soát được cảm xúc, thật sự quá phiền lòng... Mỗi lần cô ấy nhắc đến bà nội, tôi đều vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vậy mà cái thứ không biết sống chết kia còn dám đến cửa uy hiếp tôi ba lần bảy lượt, tôi chỉ sợ có ngày không giấu được nữa, bị cô ấy biết. Cứ thế này không phải là chuyện tốt, nếu còn có lần sau... tôi sẽ không cho gã cơ hội uy hiếp tôi nữa... Đúng rồi, sắp xếp bên bệnh viện đi, phải chuẩn bị sẵn sàng để chờ sinh. Tình trạng sức khỏe của Ngôn Ngôn rất có khả năng sẽ sinh non, tôi không muốn cô ấy xảy ra bất cứ sự cố nào lúc sinh."
Trần Nặc thở phào nhẹ nhõm:
"Vâng, tôi biết rồi."
Buổi tối, Ôn Ngôn không ăn cơm, cứ nghĩ đến dáng vẻ tức giận lúc trưa của Mục Đình Sâm là cô lại không có khẩu vị. Má Lưu sốt ruột không thôi:
"Ngôn Ngôn, con cứ coi như cậu chủ bị chập mạch đi, đừng giận cậu ấy làm gì. Đàn ông ai cũng có lúc hồ đồ, con không thể hành hạ bản thân và con mình như thế được. Ăn chút gì đi con?"
Cô nằm trên giường không muốn nhúc nhích:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT