Trần Hàm đã có phần bực bội nhưng vẫn cố nhịn không lên tiếng. Làm phu nhân nhà giàu nhiều năm, sự tu dưỡng của bản thân không cho phép bà tức giận, la lối ở nơi công cộng.
Ôn Ngôn dĩ nhiên không đời nào đi cầu xin Khương Nghiên Nghiên: "Tại sao tôi phải cầu xin cô? Chín năm giáo dục bắt buộc không hề dạy tôi cách cúi đầu trước một kẻ vô văn hóa. Nếu không phải mẹ cô đang đứng bên cạnh thì tôi thật sự nghi ngờ cô chưa từng được gia đình dạy dỗ tử tế."
Khương Nghiên Nghiên tức đến mức bưng luôn ly cà phê trên bàn tạt thẳng vào người Ôn Ngôn. Trần Mộng Dao thấy vậy liền vội vàng kéo Ôn Ngôn ra sau lưng mình, kết quả là toàn bộ ly cà phê còn hơi nóng đã đổ hết lên người cô.
Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Trần Mộng Dao, cô không thèm quan tâm đây là đâu, trực tiếp đẩy mạnh Khương Nghiên Nghiên: "Mày có ngon thì tạt thêm cái nữa xem nào? !"
Trần Hàm thất kinh, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Dừng tay!"
Với tính cách hiếu thắng, Khương Nghiên Nghiên làm sao có thể chịu đựng được việc bị Trần Mộng Dao đối xử như vậy. Hai người lập tức lao vào giằng co nhau. Trần Hàm tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt của những người xung quanh khiến bà cảm thấy mất hết thể diện. Trong lúc nóng giận, bà đã vung tay tát một cái vào mặt Khương Nghiên Nghiên: "Mẹ đã bảo dừng tay!"
Sau tiếng tát giòn giã, Khương Nghiên Nghiên sững người. Vài giây sau, cô ta ấm ức ôm mặt, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt không thể tin nổi: "Mẹ... Mẹ lại đánh con?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT