Đúng vậy, Lê Thuần không thêm dầu vào lửa, chỉ là nội dung tin nhắn đủ để người ta hiểu lầm: Trần Mộng Dao đang ở trang viên của Diệp Quân Tước, trưa nay họ ăn cơm cùng nhau, hình như là Diệp Quân Tước đã giúp cô ấy chuyện gì đó. Anh với Diệp Quân Tước không quen, sao họ lại dính vào nhau được? Diệp Quân Tước trước nay không có thói quen mời người khác ăn cơm, em cũng không có ý gì khác, chỉ tò mò thôi.
Kính Thiếu Khanh không trả lời tin nhắn này, điều này khiến Trần Mộng Dao khá hài lòng.
Thật ra chỉ cần dỗ một chút là được, ai bảo ngay từ đầu anh cứ lạnh lùng, mặt nặng mày nhẹ? Cô nhét điện thoại vào lòng anh:
"Tránh ra!"
Không khí vừa dịu đi, đầu óc Kính Thiếu Khanh cũng dần tỉnh táo. Anh biết phải làm gì để cô hoàn toàn hết giận:
"Hết giận rồi à? Anh vốn không định trả lời tin nhắn của cô ta, càng không muốn liên lạc, nên em cũng tránh xa tên Diệp Quân Tước đó ra cho anh. Sau này đừng có hở ra là bỏ nhà đi, có chuyện gì chúng ta đóng cửa lại tự giải quyết. Em xem, em chạy đến chỗ Ôn Ngôn, lại còn hậm hực, lỡ anh đuổi theo bị em mắng cho một trận, anh không cần sĩ diện à? Em tưởng em không ở nhà là anh thật sự ăn ngon ngủ ngon sao? Anh gần như không ngủ được, tối nay mới chịu không nổi, sáu giờ tan làm về là lăn ra ngủ luôn. Cuối tuần anh đều tăng ca ở công ty, em tưởng anh rảnh rỗi lắm à? Đừng khóc nữa, không thì sáng mai dậy mắt sưng húp lên đấy."
Trần Mộng Dao lau nước mắt, cơn giận đã sớm tan biến:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play