Sự khó hiểu của cô bị Mục Đình Sâm coi là hy vọng. Cơn giận trong mắt anh càng đậm hơn. Anh siết chặt tay thành nắm đấm, rồi lại lặng lẽ buông ra, cuối cùng đóng sầm cửa bỏ đi.
Khi chiếc xe rời khỏi Mục Trạch, Ôn Ngôn dựa lưng vào mép giường, ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, vùi mặt vào đầu gối. Có lẽ như vậy, sự cô đơn sẽ không còn quá mãnh liệt...
Ba ngày sau má Lưu mới trở về:
"Ngôn Ngôn, sao thiếu gia lại đi công tác vào dịp Tết thế này? Con cũng không nói cậu ấy một tiếng... Công việc có thể gác lại mà, để con một mình ở nhà lạnh lẽo biết bao."
Ôn Ngôn tựa vào sô pha không đáp lời. Điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn chúc mừng từ Lâm Táp, kèm theo một bao lì xì phúc lợi nhân viên.
Cô không nhận tiền, chỉ trả lời bằng một biểu tượng mặt cười, đính kèm một lá thư từ chức, sau đó đặt điện thoại xuống. Ánh mắt cô quay lại cuốn tạp chí trên tay. Ngày mai ở Hải Thành có một triển lãm tranh, cô muốn đi, và đã quyết định sẽ đi. Đời người, phải có một lần đi du lịch ngẫu hứng.
Lúc rời đi, Ôn Ngôn chỉ nói với má Lưu là cô ra ngoài một chuyến, không biết mấy ngày mới về. Má Lưu bảo cô đi giải khuây cho tốt, cũng không nói thêm gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play