Trần Mộng Dao cười khoái trá trên nỗi đau của người khác đến sắp co giật: "Haha... Bây giờ cậu mất tự do cá nhân đến thế cơ à? Trong bụng cậu có "hàng", cậu nói là được chứ sao. Cho dù cậu có đánh chết Mục Đình Sâm, anh ta cũng không dám động đến một ngón tay của cậu đâu nhỉ? Cậu cứ ngang ngược lên đi, lúc này không ngang ngược thì còn đợi đến khi nào? Thời điểm địa vị cao nhất trong đời người phụ nữ chính là lúc mang thai, cứ quậy tưng bừng lên, đợi con ra đời là hết quậy được rồi. Nếu cậu ra ngoài được, tớ gọi cả An Nhã, tối nay cùng nhau đi ăn lẩu. Chúng ta ăn lẩu cay, cậu ăn lẩu thanh đạm, nghe nói phụ nữ có thai ăn cay quá sẽ bị nóng."
Nghe đến lẩu, Ôn Ngôn bất giác nuốt nước bọt. Mùa đông hạnh phúc nhất chẳng phải là được cùng bạn bè quây quần bên nồi lẩu sao? Cô thực sự muốn đi, không thể chống lại sự cám dỗ này: "Được, lát nữa tớ gọi lại cho cậu."
Cúp điện thoại, cô nhìn về phía phòng tắm, thầm tính toán lát nữa sẽ nói với Mục Đình Sâm thế nào. Gần đây khẩu vị cô kém chết đi được, khó khăn lắm mới thèm ăn lẩu, nếu không được ăn cô sẽ thèm chết mất...
Lúc Mục Đình Sâm tắm xong, vừa lau tóc vừa bước ra, anh liền cảm thấy có điều không ổn. Bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của Ôn Ngôn, lòng anh chợt thót lại: "Sao... sao vậy?"
"Tối nay em muốn đi ăn lẩu với Dao Dao và Tiểu Nhã. Bây giờ em chỉ muốn ăn món này thôi." Ôn Ngôn nói, không thể kiềm chế được việc nuốt nước bọt.
Mục Đình Sâm thấy cô hiếm khi thèm ăn đến vậy, vừa lo lắng vừa buồn cười: "Nhưng mà... phụ nữ có thai ăn được không? Em chờ anh tra trên mạng một chút, nếu ăn được thì anh gọi người mang về nhà, dù sao ăn ở đâu cũng như nhau."
Cô nhíu mày: "Ăn ở nhà không khí khác chứ, không có cái vị đó! Em hiếm khi muốn buông thả một lần, anh không thể không cho ý kiến được à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT