Giây phút này, Mục Đình Sâm có chút nản lòng. Dường như anh không bao giờ có thể làm cô vui lòng, thái độ của cô lúc nào cũng nhàn nhạt như vậy. Khi ở cùng Trần Mộng Dao và An Nhã, cô sẽ cười, sẽ giận, thậm chí từng vì chuyện của ông nội An Nhã mà đánh nhau với người khác ở khách sạn. Nhưng ở trước mặt anh, cô lại tĩnh lặng như một mặt hồ, sâu thẳm và im ắng, không thể dò xét.
Nhận ra tia thất vọng thoáng qua trong mắt anh, Ôn Ngôn dừng lại một chút rồi nói: "À đúng rồi, tháng này Lam Tương có gửi sổ sách cho em, em chưa kịp xem. Vốn dĩ em rất tin tưởng cô ấy, nghĩ không cần kiểm tra, nhưng cô ấy cứ nhất quyết bắt em phải kiểm tra hàng tháng. Dạo này em lười biếng quá, hay là anh tranh thủ xem giúp em một chút?"
Cô rất ít khi nhờ vả, Mục Đình Sâm vui vẻ đồng ý: "Được."
Nửa đêm, khi vạn vật đều chìm trong tĩnh lặng, Ôn Ngôn đói đến tỉnh giấc. Buổi tối vì không có khẩu vị nên cô chẳng ăn được bao nhiêu, bây giờ đói cồn cào, trong bụng vô cùng khó chịu.
Cơn đói thôi thúc cô dậy xuống bếp tìm đồ ăn. Khi đến cửa bếp, cô thấy đèn sáng, tưởng là má Lưu dậy uống nước, liền khẽ gọi: "Má Lưu, con đói, có gì ăn không ạ?"
Má Lưu có thói quen dậy uống nước nửa đêm, người già thường có những thói quen kỳ lạ. Điều cô không ngờ là, trong bếp không phải má Lưu, mà là Mục Đình Sâm, anh đang pha cà phê. Nghe tiếng cô, anh hỏi: "Muốn ăn gì? Đồ ăn thừa từ tối đã đổ hết rồi, hơn nữa cũng không tốt cho sức khỏe. Hay là nấu ít mì nhé? Em ra ngoài chờ đi, để anh làm."
Cô hơi nheo mắt nhìn anh một lúc. Trước kia toàn là anh sai cô, bây giờ lại hoàn toàn đảo ngược. Trong lòng cô dấy lên ý nghĩ muốn trêu chọc anh: "Được, nhớ cho muối, muối thì mịn, đường thì hạt to, đừng nhầm nhé. À, rau phải trụng qua nước sôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play