Mục Đình Sâm hơi sững người, ma xui quỷ khiến thế nào lại uống một ngụm. Vị ngọt gắt lập tức lan tỏa trong khoang miệng, lông mày anh nhíu càng sâu. Đối với một người từ nhỏ đã không thích đồ ngọt như anh, đây quả thực là một cực hình.
Ôn Ngôn đột nhiên bừng tỉnh. Cô vừa làm gì vậy? Đưa ly trà sữa mình đã uống cho Mục Đình Sâm uống? ! Mà anh lại còn uống thật? !
Nhìn thấy vết son môi mình để lại trên ống hút, tay cô run lên, vội ôm ly trà sữa vào lòng, giả vờ như không có chuyện gì nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng thì hoảng loạn vô cùng, ly trà sữa còn lại, cô nên uống tiếp hay không?
Mục Đình Sâm không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô ôm chặt ly trà sữa, không khỏi thấy buồn cười. Anh mới uống có một ngụm nhỏ thôi mà, có cần phải tiếc đến thế không?
Khi sắp về đến Mục Trạch, điện thoại của Mục Đình Sâm đột nhiên reo lên.
Anh liếc nhìn màn hình, rồi thẳng thừng cúp máy.
Ôn Ngôn yếu ớt nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT