Ôn Ngôn đâu có sợ Lâm Táp lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cô chỉ sợ cả hai uống say rồi làm bậy thôi!
Nhưng thấy An Nhã có vẻ thực sự không có chuyện gì, cô cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy... cậu thu dọn rồi chúng ta đến bệnh viện nhé? Hậu sự của ông cụ phải nhanh chóng lo liệu. Tro cốt của ông cậu định mang về quê à?"
An Nhã ôm gối, im lặng một lát rồi quyết định:
"Không, ông nói muốn rải tro cốt xuống biển. Đó là tâm nguyện cuối cùng của ông, tớ phải giúp ông hoàn thành. Sau này tớ sẽ sống một mình, nghĩ lại thấy thật buồn... Cuộc sống trước kia tuy khổ, nhưng tớ không cô độc... Bây giờ... tớ chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại còn rất đau khổ, giống như mất hết hy vọng vậy. Tiểu Ngôn, tớ khó chịu quá."
Nỗi đau này Ôn Ngôn hoàn toàn có thể đồng cảm, cô cũng là người từng trải:
"Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi. Tin tớ đi, dù chuyện có buồn đến đâu, thời gian cũng sẽ làm phai nhạt tất cả. Thời gian là liều thuốc tốt nhất, tớ đã trải qua rồi. Dậy rửa mặt rồi chúng ta đi thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT