Mục Đình Sâm liếc nhìn ông của An Nhã, có lẽ đã hiểu ra chuyện gì. Nghĩ đến sự 'hoang dã' của Ôn Ngôn, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười khó nhận ra. Không ngờ người phụ nữ của anh lại có một mặt này, giống như... một con mèo hoang nhỏ... ?
Lam Tương đẩy hộp thuốc đến gần Mục Đình Sâm:
"Anh Mục, Tiểu Ngôn cũng bị thương rồi, anh giúp cô ấy xử lý một chút đi."
Mục Đình Sâm dùng bông tẩm cồn sát trùng vết thương cho Ôn Ngôn. Ôn Ngôn cảm thấy vết thương đau rát nhưng lại ngại không dám kêu. Khuôn mặt tuấn tú của Mục Đình Sâm phóng đại ngay trước mắt cô, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả lên má mình... Anh trông rất nghiêm túc và tập trung, cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Liệu anh có nghĩ hành động của cô làm anh mất mặt không... ?
"Ngôn Ngôn, thời kỳ nổi loạn của em có phải đến hơi muộn không?"
Quả nhiên... anh đang trách cô sao?
Ôn Ngôn giận dỗi gạt tay anh ra:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play