Trần Mộng Dao nào chịu tha cho cô? Cô đẩy bạn mình vào lòng Kính Thiếu Khanh:
"Cậu ôm anh ấy đi, đỡ bị cuốn đi. Vịn cho chắc vào, sóng lại sắp đến rồi, chơi vài lần là hết sợ ngay, vui lắm. Tớ nghe Kính Thiếu Khanh nói Mục Đình Sâm bơi rất giỏi, sao cậu lại như vịt cạn thế? Cậu thế này thì có khác gì không biết bơi đâu."
Ôn Ngôn và Kính Thiếu Khanh đồng thời khó xử. Trần Mộng Dao sao lại vô tư đến vậy? Kính Thiếu Khanh chỉ mặc quần bơi, Ôn Ngôn cũng mặc đồ bơi rất ít vải, hai người họ ôm nhau nhìn thế nào cũng không thích hợp! Kính Thiếu Khanh không dám nói gì, cũng không dám đưa tay ôm, chỉ có Ôn Ngôn vừa xấu hổ vừa sợ hãi bám vào vai anh:
"Dao Dao! Cậu làm gì vậy? Tớ ôm cậu không được à?"
Trần Mộng Dao thấy hai người họ bối rối thì cười không ngớt:
"Tớ thấy có sao đâu. Tớ biết bơi, cậu thì không, ôm một cái cũng không mất miếng thịt nào, yên tâm, tớ tin tưởng cậu!"
Kính Thiếu Khanh trong lòng đang gào thét, Trần Mộng Dao tin tưởng Ôn Ngôn, chứ anh không tin nổi chính mình. Phản ứng sinh lý đâu phải thứ anh có thể kiểm soát được!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT