Ôn Ngôn cũng uống cùng cô:
"Tớ biết, tự mình quyết định thì tự mình chịu đau thôi. Mọi chuyện còn sớm lắm, không chừng sẽ đau khổ cả đời... Lúc còn trẻ, cứ nghĩ chỉ cần yêu nhau là đủ, chỉ cần được ở bên nhau thì khó khăn trở ngại nào cũng không sợ. Trưởng thành hơn một chút, tầm mắt sẽ nhìn xa hơn. Suy cho cùng, Dao Dao, là tớ có lỗi với cậu. Nếu không xảy ra những chuyện đó, có lẽ cậu và Kính Thiếu Khanh đã không khó khăn đến vậy."
Dù nói vậy, nhưng trong lòng Trần Mộng Dao chưa bao giờ trách Ôn Ngôn:
"Sao có thể trách cậu được? Muốn trách thì trách Khương Nghiên Nghiên và Triển Trì. Đó là kiếp nạn của riêng tớ, nếu ngay từ đầu không quen biết Triển Trì thì đã không ra nông nỗi này. Lúc mới bắt đầu ở bên Kính Thiếu Khanh, tớ cảm thấy mọi thứ đều trở nên thật tốt đẹp, tương lai đầy hứa hẹn. Sau khi cơn phấn khích qua đi, tớ mới bắt đầu suy nghĩ. Nếu đầu óc tớ thông minh hơn một chút, sớm nghĩ đến tương lai, thì lúc đó dù chết cũng không đồng ý với anh ấy, để bây giờ khỏi phải đau lòng. Chưa từng có được và có được rồi lại mất đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vế sau đau đến không muốn sống, vế trước chỉ là tiếc nuối."
Nhắc đến Khương Nghiên Nghiên và Triển Trì, lòng Ôn Ngôn dấy lên một gợn sóng nhỏ. Triển Trì bây giờ đã bặt vô âm tín, chỉ có tung tích của Khương Nghiên Nghiên là rõ ràng. Hình phạt một năm tù đối với loại người như Khương Nghiên Nghiên là quá nhẹ nhàng, cô không cam tâm! Dù không muốn nhận lòng tốt của Mục Đình Sâm, nhưng việc anh có thể tống Khương Nghiên Nghiên vào tù, cô vẫn thấy anh làm rất tốt.
Cô hỏi:
"Bây giờ cậu định thế nào? Về Đế Đô, hay ở lại đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT