Nói vậy, cô đã phạm một sai lầm lớn, lập tức hối hận vô cùng.

Má Lưu vỗ đùi một cái: "Bao nhiêu năm thiếu gia không tổ chức sinh nhật, tôi cũng sắp quên mất rồi! Coi cái trí nhớ của tôi này, lẽ ra tôi nên nhắc Ngôn Ngôn sớm hơn!"

Ôn Ngôn mệt mỏi đứng dậy: "Thôi bỏ đi, không sao đâu, con đi tìm anh ấy."

Nói thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô lại có chút e sợ, thậm chí không đủ can đảm để vào phòng sách.

Cô pha một tách trà đen mang đến cửa phòng sách, đưa tay gõ cửa. Bên trong truyền ra giọng nói đầy giận dữ của Mục Đình Sâm: "Cút!"

Cô biết bây giờ không thể lùi bước, đành cứng rắn đẩy cửa bước vào: "Em không biết hôm nay là sinh nhật anh..."

Mục Đình Sâm tiện tay ném quyển sách trong tay xuống đất, mặt lạnh như băng: "Cút ra ngoài!"

Ôn Ngôn cúi xuống nhặt quyển sách lên, đã thấy anh đi ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Cô có dự cảm, lần sau anh về nhà không biết là khi nào, không thể để anh đi như vậy được. Cô dùng giọng cầu xin gọi: "Mục Đình Sâm! Anh muốn em làm gì cũng được... giúp em một lần này thôi!"

Mục Đình Sâm dừng bước, dường như đang suy tính điều gì đó.

Vài giây sau, anh đột ngột quay người lại, đi đến trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm cô: "Thật sao? Vì người khác, em lúc nào cũng hào phóng như vậy!"

Tách trà trong tay cô rơi xuống đất, chiếc ly thủy tinh vỡ tan tành. Nước trà nóng bỏng thấm qua đôi dép lê mỏng, dù đã nguội đi phần nào nhưng vẫn khiến mu bàn chân cô đau nhói.

"Anh cũng vậy thôi, không phải sao? Đối với ai cũng dịu dàng, chỉ riêng với em là không." Giọng cô có chút run rẩy.

"Hờ... em xứng sao? !" Anh cười lạnh, đẩy cô ra.

Lưng cô đập vào ghế, một cơn đau âm ỉ ập đến. Cô cố nén tiếng kêu đau, hai tay chống lên bàn sách để đứng vững: "Phải... em không xứng. Nếu anh đã ghét em như vậy, tại sao cứ phải bắt em ở lại bên cạnh anh? ! Anh nên để em cút đi thật xa, để anh không bao giờ phải nhìn thấy nữa mới phải!"

Mục Đình Sâm không nói gì, toàn thân toát ra khí lạnh, như thể sắp bùng nổ.

Ôn Ngôn đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng, đúng lúc này, quản gia Lâm bước vào phòng sách: "Phu nhân, quà cô chuẩn bị cho thiếu gia bị rơi lại."

Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm vào hộp quà trong tay quản gia Lâm, đáy mắt thoáng qua một cảm xúc khó tả.

Ôn Ngôn sững người một lúc, biết ơn nhìn quản gia Lâm, đồng thời cũng có chút áy náy.

Mọi người đều hy vọng cô và Mục Đình Sâm có thể hòa hợp, nhưng ngay từ đầu, điều đó đã là không thể...

Đặt hộp quà xuống, quản gia Lâm liền đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa phòng sách lại.

Mục Đình Sâm đã bình tĩnh hơn một chút. Anh kéo ghế ngồi xuống, bực bội rút một điếu thuốc, nhưng khi liếc thấy bóng dáng trước mặt, anh lại ném điếu thuốc xuống đất: "Còn gì muốn nói nữa không?"

Ôn Ngôn hít một hơi thật sâu, không vạch trần chuyện món quà: "Những gì em muốn nói đã nói hết rồi."

Không khí rơi vào im lặng chết chóc. Cuối cùng, cô vẫn không thể giữ anh lại.

Sau khi Mục Đình Sâm đi, cô im lặng dọn dẹp phòng sách. Thấy giá sách hơi lộn xộn, cô tiện tay sắp xếp lại.

Đột nhiên, từ trong một quyển sách rơi ra một tấm ảnh. Cô tò mò nhặt lên xem. Trong ảnh, là cô năm tám tuổi, ngày đầu tiên vào nhà họ Mục, đang nắm tay Mục Đình Sâm.

Tấm ảnh này cô đã từng thấy trên báo, nhưng chưa bao giờ thấy bản gốc. Tại sao Mục Đình Sâm lại có? Chẳng lẽ... anh đã cố tình giữ lại?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play