Chiếc điện thoại đặt trên bàn trà trong phòng khách đột nhiên reo lên. Cô vội vàng chạy tới nghe máy, là Trần Mộng Dao gọi:
"Tiểu Ngôn, mấy ngày nay thế nào rồi? Không có tớ cậu có quen không?"
Ôn Ngôn giả vờ tủi thân:
"Không quen chút nào, ở một mình sợ chết đi được, tối tan làm về nhà tớ toàn phải chạy thục mạng. Nhưng thật ra nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng sợ, chỉ là tớ nhát gan thôi. Mà này, cậu giờ sao rồi? Với Kính Thiếu Khanh phát triển tốt chứ?"
Trần Mộng Dao tối nay không đến chỗ Kính Thiếu Khanh, vì nhà có khách:
"Cũng tàm tạm... nhưng tớ không yên tâm lắm. Trước đây tớ có xem rất nhiều bí quyết yêu đương trên mạng, kết luận là với loại đàn ông như anh ta, nên lạt mềm buộc chặt, đừng quá chiều theo, không thì anh ta sẽ nhanh chán. Kết quả là sau khi về Đế Đô, tớ từ chối không gặp anh ta hai hôm là anh ta đã không vui rồi. Giờ thì cứ không có gì bất thường là tối nào tớ cũng ở lại chỗ anh ta. Cứ thế này liệu anh ta có nhanh chán thật không? Tớ chẳng chắc chắn gì cả."
Hai chữ 'ở lại' chứa đựng khá nhiều thông tin, Ôn Ngôn không ngốc, dù sao cũng là người từng trải:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT