Mục Đình Sâm khẽ gật đầu. Động tác của Ôn Ngôn có chút cứng ngắc, cô không thể ngờ hai người lại gặp lại trong hoàn cảnh này. Dù trong lòng có muôn vàn lo lắng, cô cũng không thể đuổi anh ra ngoài lúc này.
Đợi anh nằm ngay ngắn, cô đi thẳng ra phòng khách, khép cửa phòng lại cho anh. Nằm trên sô pha, lòng cô rối như tơ vò, không tài nào ngủ được. Dù thế nào đi nữa, giữa họ vẫn có một sợi dây vô hình không thể cắt đứt. Thấy anh bị thương, cô vẫn lo lắng.
Cũng không ngủ được như cô còn có Mục Đình Sâm. Anh đang gọi video với Kính Thiếu Khanh, đeo tai nghe bluetooth để Ôn Ngôn không nghe thấy.
Kính Thiếu Khanh thấy vết thương trên trán anh, có chút khinh thường:
"Chỉ thế thôi sao? Chỉ vậy mà cô ấy đã cho anh vào nhà rồi à?"
Nỗi uất ức trong lòng Mục Đình Sâm đã sắp tràn ra ngoài:
"Chỉ thế thôi sao? Lưng tôi bị đập thành tổ ong vò vẽ rồi, nếu không cô ấy có cho tôi vào không? Kế của cậu cũng chẳng ra sao, dù vào được rồi, cô ấy cũng ngủ ở sô pha, ngoài ra không muốn nói với tôi thêm một lời nào. Bây giờ phải làm sao? Tôi tin cậu thêm một lần nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play