Động tĩnh bên ngoài đã đánh thức những người khác. Lúc Trần Mộng Dao đi ra, nhìn thấy vẻ mặt của Khương Nghiên Nghiên và Ôn Ngôn, cô biết không thể giấu được nữa:
"Tiểu Ngôn..."
Môi Ôn Ngôn mấp máy, không nói nên lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Khương Nghiên Nghiên trên sàn, cắn chặt môi, dùng hết sức bình sinh đá tới:
"Mày đi chết đi! Sao mày không đi chết đi? ! Loại người như mày sống trên đời chỉ là tai họa! Mày hại chết con của tao, còn hại cả Dao Dao, lẽ ra tao không nên dung túng cho mày!"
An Nhã và Lam Tương nghe vậy cũng xông vào đạp thêm mấy cái.
Trần Mộng Dao khóc, cố sức kéo Ôn Ngôn đang mất kiểm soát lại:
"Tiểu Ngôn, đừng như vậy! Đủ rồi, đủ rồi! Cứ thế này sẽ có án mạng mất. Chuyện của tớ Kính Thiếu Khanh đều biết cả, anh ấy không để tâm, tớ bây giờ sống rất tốt, có thể bắt đầu cuộc sống mới rồi, tớ thật sự không sao, cậu đừng vì tớ mà ra nông nỗi này..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play