Trần Mộng Dao thở dài:
"Không phải, tớ buồn thật đấy. Lúc nãy ăn tối có cả mẹ anh ấy nữa, mắt bà ấy cứ như dao găm, không rời khỏi mặt tớ. Tớ vốn đã không có khẩu vị, thành ra chẳng ăn được mấy miếng. Trên đường đi ăn, mẹ anh ấy còn nói không muốn anh ấy cứ chạy qua đây suốt, bảo anh ấy lo cho công ty nhiều hơn. Chẳng phải là thấy tớ làm lỡ việc của anh ấy sao? Mẹ anh ấy chắc chắn càng ghét tớ hơn rồi."
Chuyện này Ôn Ngôn không có mặt ở đó nên cũng không rõ trong lòng Hạ Lam nghĩ gì, chỉ có thể an ủi:
"Cậu đừng có suy nghĩ lung tung nữa, đừng tự làm khó mình. Đầu óc của cậu không hợp để nghĩ những chuyện sâu xa đâu. Lát nữa cậu nói chuyện với Kính Thiếu Khanh nhiều hơn là được chứ gì? Lỡ như mẹ người ta muốn cậu về Đế Đô thì sao? Vấn đề này chúng ta cũng từng nói rồi, cậu nên suy nghĩ đi."
Trần Mộng Dao khựng lại:
"Tớ không về đâu, tớ về rồi thì cậu chỉ có một mình. Tiểu Ngôn, tớ sẽ không bỏ rơi cậu, chuyện này tớ cũng nói lâu rồi, trừ phi cậu về cùng. Tớ cứ có cảm giác Mục Đình Sâm sẽ không dễ dàng để cậu đi như vậy, nhưng lâu thế rồi mà anh ta vẫn không có động tĩnh gì?"
Nhắc đến Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn nhíu mày:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT