Trần Mộng Dao lập tức im bặt, tiện thể còn nháy mắt với Lam Tương, Lam Tương hiểu ý, liền cúi đầu làm việc của mình.
Tối về đến nhà, Ôn Ngôn cứ cầm tờ giấy đó nhìn mãi. Trần Mộng Dao vừa ăn bữa tối do người của Kính Thiếu Khanh mang tới vừa càu nhàu:
"Trời ạ, cậu dùng thì dùng, không dùng thì thôi, tớ đều ủng hộ cậu mà. Cậu đừng có nhìn chằm chằm vào tờ giấy đó nữa, nhìn đến sắp ngẩn cả người ra rồi."
Ôn Ngôn cất tờ giấy đi:
"Ăn phần của cậu đi. Tớ thấy Kính Thiếu Khanh đang nuôi heo thì có, nuôi con heo béo là cậu đấy. Cứ cái đà này, ngày nào cũng ăn khuya, sớm muộn gì cậu cũng béo ú lên như quả bóng bay cho xem!"
Trần Mộng Dao tỏ ra rất thoáng:
"Sợ gì chứ? Đời này tớ cũng chẳng định tìm người vừa mắt để cưới xin gì hết. Cứ sống cuộc đời của mình, thoải mái, thích làm gì thì làm, đời người ngắn ngủi, phải vui vẻ kịp thời. Đừng bạc đãi cái miệng với cái dạ dày của mình, chết rồi thì có muốn ăn cũng chẳng được nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play