Trên bàn ăn, Trần Mộng Dao chỉ mải mê ăn ngấu nghiến. Quán quá bận, bình thường cô và Ôn Ngôn gần như không có bữa ăn nào tử tế, hiếm khi có thời gian tự nấu nướng. Mãi mới được ăn một bữa ra trò, nhưng ăn chưa được bao nhiêu cô đã no, trong khi Ôn Ngôn và Kính Thiếu Khanh mới vừa bắt đầu.
Thấy cô đặt đũa xuống, Kính Thiếu Khanh có chút ngạc nhiên:
"Không ngon à? Bếp nhà hai người không có nhiều gia vị, tôi nấu tạm thôi. Nếu không hợp khẩu vị, lần sau tôi mua đủ gia vị rồi nấu lại."
Ôn Ngôn giải thích thay Trần Mộng Dao:
"Cô ấy không còn là cô gái ăn khỏe như trước nữa, đây là khẩu phần ăn hiện tại của cô ấy, không cần phải ngạc nhiên đâu."
Kính Thiếu Khanh không trêu chọc Trần Mộng Dao như thói quen trước đây, trong lòng bất giác cảm thấy có chút khó chịu:
"Tôi thấy quán của hai người tổng cộng chỉ có bốn người, không mệt sao? Khổ vậy để làm gì? Cuộc sống như thế này thật sự khiến hai người khao khát đến vậy à? Dù ở Đế Đô làm nhà thiết kế quèn cũng đủ nuôi sống bản thân, tại sao phải tự hành hạ mình như vậy? Đừng nói với tôi là vì lý tưởng gì nhé, nếu làm bánh ngọt là lý tưởng thì ban đầu hai người đã không học vẽ, không đi theo con đường thiết kế. Nếu thật sự mệt rồi thì về đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play