Trần Mộng Dao cười gật đầu rồi bước vào phòng tắm. Cô cởi chiếc váy ngủ lụa màu đen trên người, ghê tởm ném vào sọt rác. Giờ phút này, nụ cười trên môi cô không còn giữ được nữa. Chỉ khi ở một mình, cô mới có thể bộc lộ nỗi đau, mới có thể mặc sức khóc.
Đợi đến khi da cọ xát đến đỏ ửng, cô mới mặc áo choàng tắm bước vào phòng ngủ. Ôn Ngôn tắt đèn, ôm lấy cô:
"Dao Dao, tớ thấy trên người cậu có vết thương, Triển Trì đánh cậu à? Nếu khó chịu quá thì đừng nhắc đến nữa, mọi chuyện đã qua rồi."
Trong bóng tối, Trần Mộng Dao cố gắng kìm nén nước mắt:
"Có gì để nói đâu... vì... vốn dĩ chẳng có gì cả. Triển Trì chỉ là bị tớ đá, hắn không vui nên muốn tìm lại chút cân bằng thôi. Nếu hai người không tìm được tớ, vài ngày nữa hắn cũng sẽ thả tớ đi. Tớ buồn ngủ chết đi được, ngủ thôi."
Mấy ngày nay Ôn Ngôn gần như không chợp mắt được chút nào, đáp một tiếng rồi mơ màng thiếp đi.
Trần Mộng Dao hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm một mình:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT