Giang Linh lấy giấy tờ đất ra: "Một mảnh đất ông nội con để lại, bây giờ có giá lắm đấy. Mục Đình Sâm muốn mua, hôm nay ký hợp đồng, con nói xem mẹ có vui không? May mà chúng ta đều quên mất mảnh đất này, quyền sở hữu vẫn là của ông nội con, không có thay đổi, lúc trước phá sản kiểm kê cũng không tính vào. Hôm nay mẹ phải chạy mấy nơi làm thủ tục, không nói chuyện với con nữa, mẹ đi trước đây."
Trần Mộng Dao sững sờ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Mảnh đất mà Mục Đình Sâm để mắt tới đương nhiên rất có giá, hơn nữa lại là của nhà cô. Chuyện này cứ như một giấc mơ! Vậy là... nhà cô sắp thoát nghèo rồi sao?
Trong lúc cô đang lề mề vệ sinh cá nhân, Triển Trì gọi điện đến, nói rằng anh đã xuất viện và đang trên đường về nhà. Cũng vì cuộc điện thoại này mà cô đi làm muộn. Khi cô mồ hôi nhễ nhại chạy đến công ty, đã quá giờ làm việc mười lăm phút.
Ngồi vào chỗ làm việc, cô thở phào một hơi, dường như không ai chú ý đến cô. Đột nhiên, một bóng người cao ráo xuất hiện ở lối vào, đó là Kính Thiếu Khanh. Người luôn đúng giờ như anh hôm nay cũng đến muộn, nhưng anh là sếp, không có chuyện bị trừ lương.
Kính Thiếu Khanh dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh cũng quay lại nhìn về phía cô. Sau một thoáng chạm mắt ngắn ngủi, anh thản nhiên dời tầm mắt đi.
Cô hơi ngạc nhiên. Theo cô thấy, quan hệ giữa họ không chỉ đơn thuần là sếp và nhân viên, phải không? Sao đột nhiên anh lại lạnh lùng như vậy? Lúc nhờ cô phối hợp diễn kịch, anh đâu có thế này!
Nhân lúc đưa tài liệu, cô vào văn phòng trêu chọc anh: "Sao thế? Qua cầu rút ván à? Còn làm mặt lạnh với tôi nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT