Ôn Ngôn đưa cho cô một ly nước đá: "Uống chút nước đi cho mát. Có đồ ăn ngon đương nhiên tớ sẽ nghĩ đến cậu rồi, giống như cậu có chuyện gì cũng nghĩ đến tớ vậy."
Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng cười: "Cậu nói vậy... thật làm người ta ngại quá. À đúng rồi, cậu với Mục Đình Sâm thế nào rồi? Lần trước tớ đã phải dốc hết sức ngăn cản Khương Nghiên Nghiên không cho cô ta vào công ty đấy, tớ không ưa nổi loại phụ nữ như cô ta, thật không biết xấu hổ!"
Trong lòng Ôn Ngôn có chút cảm động: "Tớ biết... cảm ơn cậu nhé Dao Dao. Nhưng mà... tớ với Mục Đình Sâm cũng chỉ vậy thôi. Mấy ngày nay anh ấy ở chỗ tớ, giúp tớ chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, không có việc gì thì lại cãi nhau. Tớ nghi là tớ với anh ấy trời sinh tương khắc, tính cách không hợp, có lẽ vì khoảng cách thế hệ quá lớn, dù sao anh ấy cũng hơn tớ mười tuổi mà."
Trần Mộng Dao xua tay: "Khoảng cách thế hệ quá lớn, tính cách không hợp cái gì chứ, cậu thôi đi. Khương Nghiên Nghiên nhỏ tuổi hơn cậu, sao cứ phải bám riết lấy người đàn ông của cậu thế? Là do cậu thôi, cậu không biết cách nắm giữ trái tim của một người đàn ông. Đương nhiên, cũng phải xem người đàn ông đó có đáng để cậu nắm giữ không. Anh ấy chịu hạ mình giúp cậu chăm sóc Tiểu Đoàn Tử đã là tốt lắm rồi. Anh ấy là ai chứ, Mục Đình Sâm đấy, không phải người đàn ông bình thường, vì giúp cậu chăm sóc một con mèo mà phải chen chúc trong căn hộ nhỏ của cậu, chẳng phải là vì cậu sao? Đầu óc anh ấy đâu có vấn đề."
Nghĩ đến sự mờ ám trước khi ngủ tối qua, má Ôn Ngôn không khỏi đỏ ửng, cô hạ giọng hỏi: "Dao Dao, trước đây lúc cậu thích Triển Trì, nhìn vào mắt anh ấy, ở khoảng cách rất gần, có cảm giác gì lạ không?"
Trần Mộng Dao cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu nói có phải là đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, rồi nhiệt độ tăng lên, sau đó là hôn nhau không? Đó là cảm giác có điện đấy, cậu sẽ cảm thấy như có con nai nhỏ chạy loạn trong lòng, tim cứ đập thình thịch không ngừng, không thể nào bình tĩnh lại được, trong đầu trống rỗng, mất hết khả năng suy nghĩ, cho dù đối phương có làm gì cậu, cậu cũng không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm. Đây là yêu nhau... Thôi bỏ đi, tình cảm của tớ còn chưa rõ, nói với cậu mấy chuyện này làm gì. Nếu Triển Trì thích tớ, cũng sẽ không đi đến bước đường này, là tớ ảo tưởng, con nai nhỏ cũng chỉ có mình tớ là chạy loạn thôi."
Ôn Ngôn nghe như lọt vào sương mù, cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chứ không nghĩ mình sẽ thích Mục Đình Sâm, điều đó đối với cô quá hoang đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT