Nói xong, anh lại vùi đầu vào môi cô, hơi thở mang theo mùi rượu quẩn quanh giữa môi răng, không khí trong phòng dần dần nóng lên.
Đôi mắt Ôn Ngôn trở nên mơ màng, cô bỗng nhớ đến người phụ nữ khoác tay anh ở sân bay, cô theo bản năng đẩy anh ra: "Đợi anh tỉnh rượu rồi hãy nói!"
Lúc ở sân bay cô đã nhìn ra, anh đối với người phụ nữ kia rất dịu dàng, rất cưng chiều.
Nếu bây giờ anh tỉnh táo, chắc chắn sẽ không muốn chạm vào cô đâu nhỉ... ?
Cô... không muốn làm cho sự hận thù của anh đối với cô càng thêm sâu đậm...
Trong con ngươi sâu thẳm của Mục Đình Sâm ánh lên một tia tỉnh táo, anh nhìn cô một hồi lâu rồi đột nhiên gầm lên: "Cút!"
Cả người cô chấn động, vội vàng đứng dậy sửa lại bộ đồ ngủ rồi rời khỏi phòng.
Cách một cánh cửa, cô thở hắt ra một hơi, thầm thấy may mắn vì hôm nay khi Má Lưu giúp cô dọn phòng đã không cất đi chăn nệm trong phòng cũ của cô.
Nhưng khi nằm trên chiếc giường trống rỗng ấy, cô lại trằn trọc không sao ngủ được...
Sáng sớm hôm sau, cô vừa vào phòng ăn ngồi xuống thì đã thấy Má Lưu vội vàng thu dọn chăn nệm trong phòng cũ của cô, ngay cả tấm nệm cũng bị người ta khiêng đi mất.
Ôn Ngôn sững người một lúc, rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Là lệnh của Mục Đình Sâm.
Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, tai cô bất giác nóng bừng. Đúng lúc đó, cô thấy Mục Đình Sâm từ trên lầu đi xuống, anh thậm chí không thèm nhìn cô một cái đã lái xe rời đi.
Sau khi anh đi, tâm trạng căng thẳng phức tạp của Ôn Ngôn mới dần bình ổn trở lại. Ăn sáng xong, cô xách túi ra khỏi nhà. Chỉ có lúc làm việc, cô mới không phải lo lắng về việc phải đối mặt với anh như thế nào.
Vừa đến công ty ngồi xuống, giám đốc Trần Hâm đã đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc của cô: "Cô mang cái này đến công ty Khải Duyệt, nhớ kỹ, phải giao tận tay cho thư ký của Mục tổng. Nếu cô có bản lĩnh thì giao thẳng cho Mục tổng cũng được, tuyệt đối không được giao cho người khác."
Ôn Ngôn sững sờ, nếu cô nhớ không lầm, Khải Duyệt là tổng công ty của Mục Thị, vậy Mục tổng đương nhiên là Mục Đình Sâm...
"Giám đốc Trần, có thể để người khác đi được không?"
Cô không muốn đi, hay nói đúng hơn là không biết phải đối mặt với Mục Đình Sâm như thế nào. Dù chưa chắc đã gặp được anh, cô cũng không muốn có bất kỳ cơ hội nào chạm mặt anh.
Trần Hâm ngồi lên bàn làm việc của cô, tay đút vào túi quần tây: "Tôi không nghe nhầm chứ? Đây là một việc béo bở, cho cô đi mở mang tầm mắt, tiếp xúc toàn là tinh anh của Khải Duyệt, có khi còn được gặp cả Mục tổng, thế mà cô lại không đi? Tôi đối xử tốt với cô như vậy, cô lại lấy oán báo ân à! Đi đi đi, đi ngay đi, kỳ thực tập của cô vừa mới qua mà đã bắt đầu 'nổi loạn' rồi?"
Từ khi đến công ty này, cô đã quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, bị sai vặt không ít lần. Trần Hâm là người đối xử tốt với cô nhất, cô cũng không muốn làm anh ta thất vọng. Đắn đo hồi lâu, cô vẫn đứng dậy cầm lấy tập tài liệu.
Trần Hâm đưa tay vỗ vai cô: "Thế mới đúng chứ, tôi rất xem trọng cô đấy nhé, đừng làm tôi thất vọng. À đúng rồi... tối nay tan làm, cùng đi ăn một bữa nhé?"
Cô không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: "Không được ạ, tôi phải về nhà, cảm ơn anh."
Ôn Ngôn vừa đi, một người bên cạnh liền trêu chọc Trần Hâm: "Người ta từ lúc thực tập đến giờ cũng mấy tháng rồi, anh cũng theo đuổi mấy tháng, đến một bữa cơm chung còn chưa có. Chậc chậc, giám đốc Trần, anh nổi tiếng đào hoa bên ngoài như vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ bản lĩnh của anh rồi đấy."
Trần Hâm trừng mắt nhìn người đó: "Cô ấy chỉ là nhút nhát, tính cách hướng nội thôi, cứ từ từ, không vội. Tôi không tin là không tán đổ được cô ấy! Tối nay, tôi nhất định phải đưa cô ấy đi ăn, không tin thì cứ chờ xem!"
...
Tòa nhà tập đoàn Mục Thị. Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn kiến trúc cao chọc trời, dường như nhìn thấy một Mục Đình Sâm cao cao tại thượng.
Sau khi trình bày lý do với nhân viên lễ tân, cô đi thang máy lên tầng 46, cũng là tầng cao nhất. Tầng này rất yên tĩnh, ngay cả động tác của dì lao công cũng nhẹ nhàng, dường như sợ làm kinh động đến ai đó.