Nghe Thang Viên thảm thương như vậy, Ôn Ngôn không thể ngồi yên được nữa: "Được ạ, con tiện thể về thu dọn vài bộ quần áo, quần áo của Dao Dao cũng sắp không đủ mặc rồi."
Cúp điện thoại, cô thay một chiếc váy dài tay màu trắng rồi ra ngoài bắt taxi. Đến Mục Trạch, vừa bước vào cổng ngoài, cô đã thấy đèn đuốc sáng trưng, Mục Đình Sâm đã về...
Lúc này Thang Viên chạy đến cọ cọ vào chân cô, dáng vẻ tinh thần phấn chấn hoàn toàn không giống như đã bỏ ăn, vẫn tròn vo béo ú đáng sợ. Hóa ra má Lưu muốn cô về nhà để gặp Mục Đình Sâm nên mới lừa cô.
Khi vào cửa, nụ cười của má Lưu rất gượng gạo. Cô không nói gì, đi thẳng lên lầu về phòng ngủ thu dọn quần áo. Mục Đình Sâm đang ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất. Cô không chủ động chào hỏi, cũng không biết giữa họ còn có gì để nói. Quần áo xuân hè của cô không nhiều, một chiếc vali là đủ chứa hết toàn bộ gia tài.
Khi cô kéo vali, ôm Thang Viên đi về phía cửa, Mục Đình Sâm, người nãy giờ vẫn ngồi quay lưng về phía cô, đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta còn chưa ly hôn, đã vội vàng muốn dọn đi như vậy?"
Cô cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Mục Trạch lớn quá, em vẫn luôn cảm thấy ở không thoải mái. Chỗ của Dao Dao rất tốt, dù sao anh cũng không thường ở đây, hơn nữa chắc anh cũng không muốn gặp em phải không? Khi nào anh cần em về thì cứ gọi điện, hoặc nhắn tin cũng được, để lúc không muốn gặp, em không làm chướng mắt anh."
Nói xong, cô không chút do dự kéo vali xuống lầu. Một người, một vali, một con mèo, đó là tất cả những gì cô có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play