Trần Hàm dùng đầu lưỡi đẩy vào bên má bị đánh đến đau nhức, bỗng nhiên cười: "Đánh hay lắm, Khương Quân Thành, cái tát này của ông đã đánh tan mọi kỳ vọng của tôi đối với ông rồi, ly hôn đi." Lúc cô nói ra hai chữ 'ly hôn' có vẻ đặc biệt bình tĩnh, trong mắt không có cảm xúc quá khích, chứng tỏ đây là kết quả của sự tích tụ dần dần, không phải là quyết định bốc đồng nhất thời.
Khương Quân Thành đang nổi nóng: "Ly hôn thì ly hôn!"
...
Một tuần sau khi Trần Mộng Dao xảy ra chuyện, Mục Đình Sâm cuối cùng cũng trở về Mục Trạch, vào một buổi sáng cuối tuần. Ôn Ngôn vừa thức dậy, đang ăn sáng trong phòng ăn. Chỉ một tuần không gặp, anh dường như tiều tụy đi nhiều, tuy vẫn mặc vest, tóc tai chải chuốt cẩn thận, nhưng cằm đã lún phún râu xanh. So với trước đây, anh có thêm vài phần phong trần, mang một vẻ nam tính khác biệt.
Cô vốn không bao giờ hỏi đến chuyện công việc của anh, cũng đã quen với việc làm như không thấy, vốn không định mở miệng hỏi. Ai ngờ má Lưu từ phía sau huých vào cô một cái, khiến cô suýt sặc cháo. Cô biết ý của má Lưu, lúc này Mục Đình Sâm đã đi đến đầu cầu thang, cô định thần lại hỏi: "Công ty không sao chứ? Sao anh về muộn vậy?"
Mục Đình Sâm thoáng liếc nhìn, nhưng không dừng bước: "Nói cô cũng không hiểu, lát nữa tôi còn phải đến công ty, cô ăn xong thì ra ngoài dạo đi, cứ quẹt thẻ tôi đưa cho là được. Đừng ở nhà cả ngày, sẽ buồn chết đấy."
Má Lưu nhỏ giọng thúc giục: "Mau ăn xong lên lầu xem thiếu gia đi, vợ chồng phải quan tâm nhau nhiều hơn, cậu ấy đã mệt đến mức này rồi, lát nữa cậu ấy đi rồi, cô sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT