Cả hai lựa chọn này Ôn Ngôn đều không muốn. Cô hai tay ghì chặt lấy quần áo, không nói một lời.

Mục Đình Sâm mất hết kiên nhẫn, đưa tay giật phăng chiếc áo cô đang che trước ngực rồi ném xuống đất, sau đó quăng chiếc điện thoại ra trước mặt cô:

"Tưởng tôi đi rồi à? Gấp gáp bò lên giường hắn như vậy sao? !"

Ánh mắt Ôn Ngôn rơi xuống màn hình điện thoại. Khi thấy bức ảnh đầy khêu gợi của cô và Thẩm Giới, cả người cô như rơi xuống hầm băng.

Cô không thể ngờ rằng những bức ảnh tối qua lại bị người ta chụp lại, và nhanh chóng leo lên top đầu các bản tin nóng hổi như vậy. Tiêu đề còn tục tĩu đến mức không thể đọc nổi. Không chỉ cô và Thẩm Giới bị đẩy vào dầu sôi lửa bỏng, mà ngay cả Mục Đình Sâm cũng bị kéo xuống nước!

Mối quan hệ giữa cô và Mục Đình Sâm bị phanh phui, ám chỉ rằng họ có mối quan hệ bất chính. Ngay cả chuyện cô đỡ dao cho anh hôm hội diễn cũng bị đào bới lại, và còn bị người ta nghi ngờ mục đích anh nhận nuôi cô không trong sáng...

Tin tức này đã đẩy cả ba người họ ra đầu sóng ngọn gió, còn cô thì trở thành kẻ tai tiếng trong mắt người khác.

"Xin lỗi..."

Cô đưa hai tay che trước ngực. Cảm giác xấu hổ và những bức ảnh kia khiến tâm trạng cô càng thêm rối bời. Ngoài việc nói lời xin lỗi, cô không biết phải làm gì để bù đắp.

Điện thoại đột nhiên reo lên. Ôn Ngôn không dám nghe. Lúc này, ngoài Trần Mộng Dao và Thẩm Giới, gần như không có ai khác gọi cho cô.

"Nghe máy!"

Mục Đình Sâm ra lệnh.

Cô cắn răng lấy điện thoại ra. Ngay lúc bắt máy, giọng của Thẩm Giới vang lên:

"Tiểu Ngôn, em về nhà chưa? Chuyện tối qua anh có thể giải thích, em giận à? Tiểu Ngôn?"

Ôn Ngôn rất muốn hỏi cậu ấy, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mục Đình Sâm, cô không thể thốt nên lời. Giây tiếp theo, điện thoại bị Mục Đình Sâm giật lấy và ném mạnh vào góc tường.

Ôn Ngôn hét lên một tiếng, cả người bị anh đẩy mạnh ngã xuống giường. Mục Đình Sâm đè lên người cô, hơi thở của anh bao trùm lấy cô, sự bất an và sợ hãi lên đến đỉnh điểm. Cô bật khóc cầu xin:

"Anh đừng như vậy..."

"Không phải cô thích lắm sao? Tôi vừa đi, cô đã không thể chờ đợi mà lên giường người đàn ông khác! Sớm biết vậy tôi đã không cho phép Thẩm Giới về nước thăm nhà, cả con bé Trần Mộng Dao kia cũng nên tống ra nước ngoài luôn!"

Giọng anh lạnh lẽo như từ địa ngục vọng về. Anh không chút nương tay kẹp chặt hai tay cô trên đỉnh đầu. Cô đau đến trắng cả mặt, nhưng anh lại làm như không thấy.

Sự giãy giụa của Ôn Ngôn dừng lại khi nghe câu nói đó của anh. Cô mặt cắt không còn giọt máu nhìn người đàn ông trên người mình.

Cô không chút nghi ngờ, anh thật sự sẽ ra tay tàn nhẫn với Trần Mộng Dao và Thẩm Giới, nhưng... họ vô tội mà.

"Có phải nếu làm... thì anh sẽ tha cho họ không... ?"

Cô đột nhiên lên tiếng, đôi mắt tựa một vũng nước tù.

Mục Đình Sâm dừng động tác, nhìn cô:

"Cô nói gì?"

Cô không lặp lại câu nói đó, cô chắc chắn anh đã nghe rõ.

Khoảng cách của họ thật gần, hơi thở của anh phả trên môi cô, nhưng giọng điệu lại lạnh đến cực điểm:

"Cô nghĩ rằng, thứ người khác đã chạm vào, tôi còn chạm vào sao?"

Đúng vậy, anh chê bẩn...

Giây phút này, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy trái tim như bị xé toạc, ngay cả hơi thở cũng như ngừng lại.

Cô hé môi, không nói thêm lời nào. Ngay sau đó, Mục Đình Sâm chán ghét đứng dậy rời đi:

"Cô không có tư cách ra điều kiện với tôi!"

Cánh cửa bị đóng sầm lại. Tiếng động lớn đó khiến cơ thể cô run lên. Mười năm qua, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, trời như sập xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play