"Anh có thể cho tôi biết lý do không? Đừng nói một người lớn như anh lại sợ ngủ một mình nhé? Sợ tối à?" Trần Mộng Dao hỏi với giọng đùa cợt.
"Cứ cho là vậy đi, cô suy nghĩ thử xem." Kính Thiếu Khanh đứng dậy rót một ly rượu, uống cạn một hơi hết nửa ly.
Trần Mộng Dao phân vân một hồi, cuối cùng vẫn từ chối: "Xe tôi gọi sắp đến rồi, hơn nữa... chúng ta như vậy cũng không thích hợp. Nghe Lâm Táp nói hôn nhân của anh đã được định sẵn, nghĩa là đã có đối tượng kết hôn rồi, chuyện này anh không tìm vị hôn thê của mình, tìm tôi làm gì? Tôi không muốn bị người ta mắng một cách oan uổng. Thôi được rồi, ngủ một mình không có gì đáng sợ cả, yên tâm đi."
Kính Thiếu Khanh cười, nụ cười có chút chế nhạo: "Vị hôn thê của tôi? Lần trước ở nhà hàng cô không phải đã gặp rồi sao? Cô ấy không có khí chất đời thường như cô."
Trần Mộng Dao nhất thời không biết phải nói gì. Cái gì gọi là khí chất đời thường của cô? Ý là nói cô quê mùa à? Một nam một nữ ở riêng quả thực rất khó xử, cô chỉ mong chiếc xe mình gọi sẽ đến nhanh. Đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy ai gọi điện thoại đến, cô không nhịn được hỏi: "Anh xem giúp tôi xe đến đâu rồi, sao vẫn chưa đến... ?"
Kính Thiếu Khanh lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt cô: "Tôi hủy đơn rồi, xe sẽ không đến đâu. Muộn thế này cô tự bắt taxi cũng không an toàn."
Cô tức giận phồng má: "Sao anh lại như vậy? Có ai lại ép người ta ngủ chung chứ? Anh không phải là lưu manh thì là gì... ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play