"Anh đã nói giữa chúng ta không có gì xảy ra, vậy tại sao anh lại ngủ cùng giường với tôi? ! Làm ơn đi, nói dối cũng phải có não một chút. Tôi là người lớn, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nhưng tôi không thể chịu được cái kiểu ăn xong chùi mép, phủi mông không nhận nợ như anh!" Trần Mộng Dao tức giận đến cực điểm, nhìn những chi tiết này thế nào cũng không giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Này này này, là cô sống chết không chịu về nhà, cũng không cho tôi địa chỉ nhà cô, tôi hết cách mới phải đưa cô về. Mấy phòng khác ở chỗ tôi đều không có giường, chỉ có phòng này mới ngủ được, chẳng lẽ tôi đi ngủ sofa? Hơn nữa cô quậy cả đêm, tôi mệt muốn chết, không ngủ trên giường thì ngủ ở đâu?" Kính Thiếu Khanh thò đầu ra từ phòng tắm, vừa đánh răng vừa "tố cáo" hành vi quá đáng của cô.
Dù Kính Thiếu Khanh nói có thật hay không, Trần Mộng Dao cũng đành chấp nhận. Đáng đời cô uống say đến bất tỉnh, không nhớ gì cả, chỉ có thể nghe anh nói suông, không cách nào phản bác.
Nghĩ đến người phụ nữ đi cùng Kính Thiếu Khanh mà cô gặp ở nhà hàng lần trước với gã hói đầu đi xem mắt, cô cảm thấy xấu hổ với hành động của mình. Đó chắc chắn là bạn gái anh ta, cử chỉ hai người thân mật như vậy, bây giờ cô chẳng khác nào một "tiểu tam" !
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô quyết định coi như không có chuyện gì xảy ra: "Quần áo của tôi đâu? Tôi đi trước, lát nữa anh hãy ra ngoài, đừng để bị người khác nhìn thấy!"
Kính Thiếu Khanh bị cô chọc cười: "Sợ gì chứ? Quần áo của cô tôi vứt rồi, không mặc được nữa, tôi cho người đi mua cho cô một bộ."
Mặt Trần Mộng Dao đỏ bừng lên: "Quần áo bên ngoài có thể mua, nhưng bên trong thì sao? ! Đồ lót của tôi đâu? !"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play