Mạc Ninh nhún vai: "Nếu hôm nay không nghe anh ấy nói những lời đó, lại còn bị cô chọc cho tức điên lên, tôi căn bản sẽ không tin anh ấy thích cô. Nếu anh ấy không thích cô, thì tôi sẽ tranh giành, nhưng bây giờ khác rồi, cái cuốc này của tôi không vung nổi nữa, chuyện cạy góc tường thật ra tôi cũng không thích làm. Cô cũng có bản lĩnh đấy, biến một người đàn ông dịu dàng như thiên thần thành ác quỷ, cho cô một like."
"Ồ, đang trò chuyện à? Nào, Ngôn Ngôn, Mạc Ninh, ăn chút hoa quả đi." Má Lưu đột nhiên đi tới, chắc hẳn đã nghe thấy lời Mạc Ninh nói, liền thay đổi thành kiến với cô ta.
Mạc Ninh cũng cảm nhận được, tự nhiên nhận lấy hoa quả: "Được ạ, Má Lưu cứ để ở đây đi."
Má Lưu đặt hoa quả xuống, nhìn Ôn Ngôn: "Ngôn Ngôn, thiếu gia đang tức giận đấy, hay là con... Thôi thôi, lần nào cũng khuyên vô ích, con bướng, thiếu gia cũng bướng, hai người đúng là một cặp!"
Ôn Ngôn cúi đầu không nói gì, đột nhiên bị Mạc Ninh nhét một miếng đào vàng vào miệng. Bị người khác đút cho ăn cô có chút không quen, lúc cười nói cảm ơn vẻ mặt cũng rất cứng ngắc, nhưng Mạc Ninh lại cười rất vui vẻ: "Ôn Ngôn, lúc nhỏ tôi xấu lắm, học mẫu giáo và tiểu học cùng với Đình Sâm, lúc đó tôi là vịt con xấu xí, còn anh ấy là hoàng tử, cô hiểu sự khác biệt đó không? Dù sao cũng là người đàn ông tôi ngưỡng mộ từ nhỏ đến lớn, cô không thể nói những lời không yêu đó nữa, tôi không nỡ thấy anh ấy bị đối xử lạnh nhạt đâu..."
Có một khoảnh khắc, Ôn Ngôn nhìn thấy rõ thứ gì đó lấp lánh trong khóe mắt Mạc Ninh, đó là ánh lệ, sáng như một vì sao băng rơi.
Tối đó Mục Đình Sâm lại đi, lần này Mạc Ninh cũng không đi theo, không ai biết anh đã đi đâu. Đến một giờ sáng, Ôn Ngôn bị Mạc Ninh lay tỉnh: "Đình Sâm vẫn chưa về, cô không lo lắng sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT