Mục Đình Sâm thản nhiên cười: "Sức khỏe cô ấy không tốt, không cần bận tâm, chúng ta cứ ăn đi."
Mạc Ninh gắp thức ăn bỏ vào bát anh: "Anh nếm thử món này đi, trước kia anh rất thích ăn, em đã dặn đầu bếp nhà anh làm riêng đấy. Đúng rồi, sao sức khỏe Ôn Ngôn lại không tốt vậy? Em thấy cô ấy trông ốm yếu, hình như vừa mới xuất viện phải không? Có chuyện gì thế?"
Vẻ phức tạp thoáng qua trên mặt Mục Đình Sâm: "Sảy thai bị băng huyết, là do tôi sơ suất, may mà người không sao."
Mạc Ninh le lưỡi: "Xem ra em đã hỏi chuyện không nên hỏi rồi, ngại quá. Cho em mạo muội hỏi thêm một câu, anh và cô ấy đến với nhau như thế nào? Em nghe ba em nói cô ấy là trẻ mồ côi được anh cưu mang, năm xưa là do lỗi của ba cô ấy mới dẫn đến tai nạn máy bay, hại cả nhà anh mất hết, em hơi tò mò... sao anh lại ở bên cô ấy được. Đương nhiên, anh là người tốt, cưu mang cô ấy em thấy không có vấn đề gì, chỉ là thấy rất lạ, hai người rõ ràng thuộc hai thế giới khác nhau, sao lại đến được với nhau..."
Tay cầm đũa của Mục Đình Sâm cứng lại, vẻ dịu dàng trên mặt cũng vơi đi vài phần: "Ăn cơm đi, không ăn sẽ nguội đấy. Gần đây tôi rất bận, không có thời gian đi chơi cùng em, em tự đi chơi một mình nhé."
Mạc Ninh nhận ra vẻ mặt anh đã thay đổi, biết nên dừng lại đúng lúc, liền thức thời ngậm miệng.
Ăn xong, Mục Đình Sâm đi thẳng vào phòng làm việc, Mạc Ninh rảnh rỗi không có gì làm nên lẻn vào bếp: "Má Lưu, con có chuyện muốn hỏi má."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT